Cập nhật thông tin chi tiết về Trùng Sinh Vào Hào Môn mới nhất trên website Ruybangxanh.org. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
“Lần này đều bị ba tên nhóc ranh cướp hết nổi bật.”
A Thường là quản lý của Thẩm Thanh Hữu, hắn cầm tờ giấy chỉ vào tiêu đề cho đối phương xem: “Dù cậu nói câu cuối có hay ho cũng vô dụng.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Hữu lạnh như băng, tay cầm tờ báo nhăn nheo.
“Tôi sẽ nghĩ cách đối phó.”
A Thường nhíu mày: “Nghĩ cách, nghĩ cách gì? Chuyện này cậu đừng quản nữa, tôi sẽ kêu công ty xử lý.”
Thẩm Thanh Hữu đột nhiên mỉm cười, ném tờ báo bị nhàu nát vào thùng rác bên cạnh: “Giới truyền thông viết về ‘kinh điển, truyền thống’, nếu bọn chúng không có thì sao?”
A Thường: “Nói dễ hơn làm?”
A Thường gật đầu: “Tiền công cao nhưng cố kỵ đến hình tượng của cậu nên từ chối rồi.”
A Thường híp mắt lại. Đến lúc đó bọn họ chỉ cần thả ra mánh lới ‘vũ nhục kinh điển’, lăng xê một chút. Không biết chừng có không ít người sẽ vì Thẩm Thanh Hữu rời đi kêu oan, đầu mâu hiển nhiên sẽ hướng về ba tên nhóc kia.
“Ý kiến hay, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay. Nhưng cậu có chắc chắn ba tên nhóc kia sẽ nhận công việc này?”
…
Ba người Khấu Thu chậm rãi đi bộ. Trần Nhạc Thiên đi ngược, đối mặt với hai người kia.
Cơ Chi: “Nhìn đường, đi như thế sẽ va phải người khác.”
Khấu Thu: “Yên tâm, cậu ta chỉ biết bị người khác va phải.”
Trần Nhạc Thiên: “Lưng tớ tuy không có mắt, nhưng người có mắt chắc chắn sẽ không va phải tớ.”
Vừa dứt lời, ngay chỗ rẽ xuất hiện một chiếc xe đạp đi tới. Mặc dù chủ xe lập tức phanh lại, nhưng cũng thể không ngăn cản kết cục Trần Nhạc Thiên bị đụng phải.
Trần Nhạc Thiên ngồi xổm xuống, ôm bả vai thống khổ kêu rên.
Khấu Thu: “Chổ cậu bị đụng phải là chân.”
Giả vờ cũng không ngốc đến nổi giả vờ bị thương sai chỗ.
Trần Nhạc Thiên nhắm chặt hai mắt: “Nói, đụng phải tớ là Lamborghini hay Ferrari?”
Nếu đúng thế có thể kiếm được một món tiền bồi thường không ít.
Khấu Thu: “Theo góc độ nhìn thì chính là xe đạp.”
Trần Nhạc Thiên trợn mắt quay lại. Quả nhiên là xe đạp, chủ xe ngồi trên cao nhìn xuống, hình như có chút quen mắt.
Đây không phải là Hạ Dự sao?
Vài ngày trước, Khấu Thu cùng Cơ Chi nói mình ôm tâm tư khó lường với Hạ Dự. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, lúc này nhìn thấy Hạ Dự cứ cảm thấy chột dạ. Trần Nhạc Thiên nhanh chóng lết cái chân bị thương lùi lại đến sau lưng hai tên đồng bọn.
Hạ Dự dựng xe đạp lên: “Lên xe.”
Trần Nhạc Thiên lắc đầu như đứa ngốc. Xe ngồi nếu ngồi lên đằng trước tư thế tựa người vào ngực chẳng phải quá mộng ảo sao.
Cơ Chi lạnh lẽo nói: “Xe đạp có chỗ ngồi phía sau.”
Trần Nhạc Thiên kinh hoàng. Tớ biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Trong phòng y tế.
Trần Nhạc Thiên cuốn ống quần lên. Hạ Dự kiểm tra một chút, chỉ là bị thương ngoài da. Sau khi rửa vết thương, liền chuẩn bị bôi thuốc.
Trần Nhạc Thiên lúng túng nói: “Để tự em làm là được.”
Hạ Dự không nhìn hắn, thoa thuốc lên: “Đụng người bị thương, thoa thuốc vốn là trách nhiệm của tôi.”
Khấu Thu mắt nhìn Trần Nhạc Thiên. Hiển nhiên đối phương còn tiếc nuối vì không thể kiếm được một khoản bồi thường kha khá khi bị đụng xe.
Trần Nhạc Thiên tiếc nuối thở dài. Hạ Dự trầm giọng nói: “Nếu là xe bốn bánh đụng cậu tàn nữa người, tôi chẳng phải sẽ phụ trách cậu nửa đời còn lại sao?”
Trần Nhạc Thiên đứng lên, mắt to phẫn nộ trừng Hạ Dự: “Chỉ biết ngươi không có hảo tâm, nửa người dưới của ta không cần ngươi phụ trách, một bàn tay của ta là có thể!”
Khấu Thu: “Chắc là đụng phải đầu.”
Thoa thuốc xong, Trần Nhạc Thiên như gà đá ra trận, con ngựa mất cương chạy vội ra ngoài.
Về lớp không được bao lâu, liền có thông báo: Mời học sinh ban A: em Khấu Thu, em Cơ Chi, em Trần Nhạc Thiên nhanh chóng đến phòng khách, có người tìm.
Loa phát thanh liên tục lập lại hai lần.
Không đợi bọn Khấu Thu đến phòng khách. Đằng xa đã thấy một mỹ nữ tóc quăn, váy ngắn chân dài đứng trước cửa phòng khách, hấp dẫn không ít ánh mắt bạn học qua lại.
Mỹ nữ vặn vẹo thân hình như rắn nước chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
Trần Nhạc Thiên thầm nghĩ: gương mặt này thấy sao cũng giống như ngôi sao, sao lại chưa từng thấy qua trên TV.
Mỹ nữ từ nữa bộ ngực sữa lộ ra, rút ra ba tấm danh thiếp: “Quen biết một chút.”
Danh thiếp trong tay còn mang theo độ ấm, ba người đều có chút đỏ mặt.
Giám đốc công ty mì ăn liền Kim Thành: Tiền Quả.
Khấu Thu: “Bán hàng đa cấp?”
Tiền Quả: “… Khụ khụ, chị bán mì ăn liền.”
“Chúng tôi không mua mì ăn liền.”
Nhiều người nhiều miệng, bốn người đi vào phòng khách nói chuyện với nhau.
Tiền Quả vuốt tóc, phong tình vạn chủng, bắt đầu luyên thuyên: “Mì ăn liền, sản phẩm cần thiết khi đi du lịch xa. Mì ăn liền Kim Thành của chúng tôi không dùng dầu chiên qua, hương vị thơm ngon…”
Mì ăn liền Kim Thành ở trong nước quả thực rất có tiếng, nhưng so với các hãng nổi tiếng lâu năm vì không có đại sứ đại diện nên danh tiếng chưa nổi bật.
Tiền Quả đứng dậy: “Giờ nói cũng không hữu dụng. Không thì sau khi tan trường các cậu đến thăm công ty của chị. Cơm chiều chị đãi.”
Khấu Thu: “Chỉ cần không phải mì ăn liền là được.”
Bị phát hiện, Tiền Quả cười xua tay: “Sao có thể… sao có thể…”
Hiện giờ nhân viên trong công ty đều chuộng người ưa nhìn có năng lực. Ở công ty Kim Thành, người nào việc nấy, thấy bọn Khấu Thu còn vui vẻ chào hỏi.
Tiền Quả dẫn bọn họ đến phòng làm việc của mình. Tuy không lớn nhưng không gian có ánh sáng tốt, lại sạch sẽ.
“Chị có thể đưa mấy thùng mì ăn liền cho các cậu ăn thử, thấy không thành vấn đề thì ký hợp đồng.”
Nhà Cơ Chi làm kinh doanh, với mấy chuyện thương lượng rất khôn khéo: “Có thể xem trước hợp đồng không?”
“Đương nhiên.” Tiền Quả mở ngăn kéo, lấy ra một tập hồ sơ đưa cho bọn họ.
Tiền Quả cầm lấy, nhăn mày liễu. Nhân viên quen thuộc với cô cũng biết, đây tuyệt đối không phải là biểu tình vui vẻ gì.
‘Ba’ một tiếng, bản thiết kế bị ném lên bàn. Tiền Quả tựa vào ghế, mắt lạnh lẽo. Khó trách đột nhiên đề cử ba đứa nhóc này với mình, thấy khí chất cùng diện mạo cô cũng không quản nhiều. Hiện tại xem ra…
Tiền Quả cười lạnh một tiếng: “Thẩm Thanh Hữu cho tôi là kẻ ngốc đùa giỡn sao.”
Nhân viên nghe lệnh rời đi.
Nhưng chiêu này dưới con mắt của Tiền Quả rõ ràng không thích hợp. Cô còn trẻ mà ngồi được trên vị trí này đương nhiên có thủ đoạn, sao cô có thể không nhìn ra chủ ý của Thẩm Thanh Hữu.
Có người muốn lợi dụng, cô đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ.
Hắn trầm mặc một chút, nhìn Tiền Quả: “Nếu Thẩm Thanh Hữu mời chị ăn cơm, chứng tỏ hai người là bạn bè với nhau. Làm thế chị không sợ hắn mất mặt.”
“Bạn?” Tiền Quả bắt chéo chân, giày cao gót đi theo mủi chân nhếch cao: “Coi như quen biết thôi, vốn chị mời hắn làm đại sứ.”
Không nghĩ tới có người mắt cao hơn đầu, còn muốn tha cô xuống nước.
Cùng người thông minh hợp tác quả thực không tệ, nhất là Trần Nhạc Thiên tiêu tiền như nước, gần đây kinh tế lại đang khó khăn.
Ba người đơn giản nói chuyện với nhau một chút tỏ vẻ đồng ý, đưa số di động cho Tiền Quả.
Nhân nhân gật đầu, do dự một chút mới hỏi: “Chuyện lần này, giám đốc mặc kệ sao.”
Hắn xem như nhân viên lâu năm. Từ khi công ty mới thành lập, có thể nói có tình cảm sâu đậm. Nếu có người nói hắt nước bẩn, cơn giận này quả thật khó có thể nhẫn nhịn.
Tiền Quả mỉm cười: “Chẳng lẽ cậu quên, tôi thích nhất một câu chính là ‘ghi nợ tính sổ’ sao.”
Truyện: Trọng Sinh Vào Hào Môn
“Lần này đều bị ba tên nhóc ranh cướp hết nổi bật.”
A Thường là quản lý của Thẩm Thanh Hữu, hắn cầm tờ giấy chỉ vào tiêu đề cho đối phương xem: “Dù cậu nói câu cuối có hay ho cũng vô dụng.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Hữu lạnh như băng, tay cầm tờ báo nhăn nheo.
“Tôi sẽ nghĩ cách đối phó.”
A Thường nhíu mày: “Nghĩ cách, nghĩ cách gì? Chuyện này cậu đừng quản nữa, tôi sẽ kêu công ty xử lý.”
Thẩm Thanh Hữu đột nhiên mỉm cười, ném tờ báo bị nhàu nát vào thùng rác bên cạnh: “Giới truyền thông viết về ‘kinh điển, truyền thống’, nếu bọn chúng không có thì sao?”
A Thường: “Nói dễ hơn làm?”
A Thường gật đầu: “Tiền công cao nhưng cố kỵ đến hình tượng của cậu nên từ chối rồi.”
A Thường híp mắt lại. Đến lúc đó bọn họ chỉ cần thả ra mánh lới ‘vũ nhục kinh điển’, lăng xê một chút. Không biết chừng có không ít người sẽ vì Thẩm Thanh Hữu rời đi kêu oan, đầu mâu hiển nhiên sẽ hướng về ba tên nhóc kia.
“Ý kiến hay, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay. Nhưng cậu có chắc chắn ba tên nhóc kia sẽ nhận công việc này?”
…
Ba người Khấu Thu chậm rãi đi bộ. Trần Nhạc Thiên đi ngược, đối mặt với hai người kia.
Cơ Chi: “Nhìn đường, đi như thế sẽ va phải người khác.”
Khấu Thu: “Yên tâm, cậu ta chỉ biết bị người khác va phải.”
Trần Nhạc Thiên: “Lưng tớ tuy không có mắt, nhưng người có mắt chắc chắn sẽ không va phải tớ.”
Vừa dứt lời, ngay chỗ rẽ xuất hiện một chiếc xe đạp đi tới. Mặc dù chủ xe lập tức phanh lại, nhưng cũng thể không ngăn cản kết cục Trần Nhạc Thiên bị đụng phải.
Trần Nhạc Thiên ngồi xổm xuống, ôm bả vai thống khổ kêu rên.
Khấu Thu: “Chổ cậu bị đụng phải là chân.”
Giả vờ cũng không ngốc đến nổi giả vờ bị thương sai chỗ.
Trần Nhạc Thiên nhắm chặt hai mắt: “Nói, đụng phải tớ là Lamborghini hay Ferrari?”
Nếu đúng thế có thể kiếm được một món tiền bồi thường không ít.
Khấu Thu: “Theo góc độ nhìn thì chính là xe đạp.”
Trần Nhạc Thiên trợn mắt quay lại. Quả nhiên là xe đạp, chủ xe ngồi trên cao nhìn xuống, hình như có chút quen mắt.
Đây không phải là Hạ Dự sao?
Vài ngày trước, Khấu Thu cùng Cơ Chi nói mình ôm tâm tư khó lường với Hạ Dự. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, lúc này nhìn thấy Hạ Dự cứ cảm thấy chột dạ. Trần Nhạc Thiên nhanh chóng lết cái chân bị thương lùi lại đến sau lưng hai tên đồng bọn.
Hạ Dự dựng xe đạp lên: “Lên xe.”
Trần Nhạc Thiên lắc đầu như đứa ngốc. Xe ngồi nếu ngồi lên đằng trước tư thế tựa người vào ngực chẳng phải quá mộng ảo sao.
Cơ Chi lạnh lẽo nói: “Xe đạp có chỗ ngồi phía sau.”
Trần Nhạc Thiên kinh hoàng. Tớ biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Trong phòng y tế.
Trần Nhạc Thiên cuốn ống quần lên. Hạ Dự kiểm tra một chút, chỉ là bị thương ngoài da. Sau khi rửa vết thương, liền chuẩn bị bôi thuốc.
Trần Nhạc Thiên lúng túng nói: “Để tự em làm là được.”
Hạ Dự không nhìn hắn, thoa thuốc lên: “Đụng người bị thương, thoa thuốc vốn là trách nhiệm của tôi.”
Khấu Thu mắt nhìn Trần Nhạc Thiên. Hiển nhiên đối phương còn tiếc nuối vì không thể kiếm được một khoản bồi thường kha khá khi bị đụng xe.
Trần Nhạc Thiên tiếc nuối thở dài. Hạ Dự trầm giọng nói: “Nếu là xe bốn bánh đụng cậu tàn nữa người, tôi chẳng phải sẽ phụ trách cậu nửa đời còn lại sao?”
Trần Nhạc Thiên đứng lên, mắt to phẫn nộ trừng Hạ Dự: “Chỉ biết ngươi không có hảo tâm, nửa người dưới của ta không cần ngươi phụ trách, một bàn tay của ta là có thể!”
Khấu Thu: “Chắc là đụng phải đầu.”
Thoa thuốc xong, Trần Nhạc Thiên như gà đá ra trận, con ngựa mất cương chạy vội ra ngoài.
Về lớp không được bao lâu, liền có thông báo: Mời học sinh ban A: em Khấu Thu, em Cơ Chi, em Trần Nhạc Thiên nhanh chóng đến phòng khách, có người tìm.
Loa phát thanh liên tục lập lại hai lần.
Không đợi bọn Khấu Thu đến phòng khách. Đằng xa đã thấy một mỹ nữ tóc quăn, váy ngắn chân dài đứng trước cửa phòng khách, hấp dẫn không ít ánh mắt bạn học qua lại.
Mỹ nữ vặn vẹo thân hình như rắn nước chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
Trần Nhạc Thiên thầm nghĩ: gương mặt này thấy sao cũng giống như ngôi sao, sao lại chưa từng thấy qua trên TV.
Mỹ nữ từ nữa bộ ngực sữa lộ ra, rút ra ba tấm danh thiếp: “Quen biết một chút.”
Danh thiếp trong tay còn mang theo độ ấm, ba người đều có chút đỏ mặt.
Giám đốc công ty mì ăn liền Kim Thành: Tiền Quả.
Khấu Thu: “Bán hàng đa cấp ?”
Tiền Quả: “… Khụ khụ, chị bán mì ăn liền.”
“Chúng tôi không mua mì ăn liền.”
Nhiều người nhiều miệng, bốn người đi vào phòng khách nói chuyện với nhau.
Tiền Quả vuốt tóc, phong tình vạn chủng, bắt đầu luyên thuyên: “Mì ăn liền, sản phẩm cần thiết khi đi du lịch xa. Mì ăn liền Kim Thành của chúng tôi không dùng dầu chiên qua, hương vị thơm ngon…”
Mì ăn liền Kim Thành ở trong nước quả thực rất có tiếng, nhưng so với các hãng nổi tiếng lâu năm vì không có đại sứ đại diện nên danh tiếng chưa nổi bật.
Tiền Quả đứng dậy: “Giờ nói cũng không hữu dụng. Không thì sau khi tan trường các cậu đến thăm công ty của chị. Cơm chiều chị đãi.”
Khấu Thu: “Chỉ cần không phải mì ăn liền là được.”
Bị phát hiện, Tiền Quả cười xua tay: “Sao có thể… sao có thể…”
Hiện giờ nhân viên trong công ty đều chuộng người ưa nhìn có năng lực. Ở công ty Kim Thành, người nào việc nấy, thấy bọn Khấu Thu còn vui vẻ chào hỏi.
Tiền Quả dẫn bọn họ đến phòng làm việc của mình. Tuy không lớn nhưng không gian có ánh sáng tốt, lại sạch sẽ.
“Chị có thể đưa mấy thùng mì ăn liền cho các cậu ăn thử, thấy không thành vấn đề thì ký hợp đồng.”
Nhà Cơ Chi làm kinh doanh, với mấy chuyện thương lượng rất khôn khéo: “Có thể xem trước hợp đồng không?”
“Đương nhiên.” Tiền Quả mở ngăn kéo, lấy ra một tập hồ sơ đưa cho bọn họ.
Tiền Quả cầm lấy, nhăn mày liễu. Nhân viên quen thuộc với cô cũng biết, đây tuyệt đối không phải là biểu tình vui vẻ gì.
‘Ba’ một tiếng, bản thiết kế bị ném lên bàn. Tiền Quả tựa vào ghế, mắt lạnh lẽo. Khó trách đột nhiên đề cử ba đứa nhóc này với mình, thấy khí chất cùng diện mạo cô cũng không quản nhiều. Hiện tại xem ra…
Tiền Quả cười lạnh một tiếng: “Thẩm Thanh Hữu cho tôi là kẻ ngốc đùa giỡn sao.”
Nhân viên nghe lệnh rời đi.
Nhưng chiêu này dưới con mắt của Tiền Quả rõ ràng không thích hợp. Cô còn trẻ mà ngồi được trên vị trí này đương nhiên có thủ đoạn, sao cô có thể không nhìn ra chủ ý của Thẩm Thanh Hữu.
Có người muốn lợi dụng, cô đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ.
Hắn trầm mặc một chút, nhìn Tiền Quả: “Nếu Thẩm Thanh Hữu mời chị ăn cơm, chứng tỏ hai người là bạn bè với nhau. Làm thế chị không sợ hắn mất mặt.”
“Bạn?” Tiền Quả bắt chéo chân, giày cao gót đi theo mủi chân nhếch cao: “Coi như quen biết thôi, vốn chị mời hắn làm đại sứ.”
Không nghĩ tới có người mắt cao hơn đầu, còn muốn tha cô xuống nước.
Cùng người thông minh hợp tác quả thực không tệ, nhất là Trần Nhạc Thiên tiêu tiền như nước, gần đây kinh tế lại đang khó khăn.
Ba người đơn giản nói chuyện với nhau một chút tỏ vẻ đồng ý, đưa số di động cho Tiền Quả.
Nhân nhân gật đầu, do dự một chút mới hỏi: “Chuyện lần này, giám đốc mặc kệ sao.”
Hắn xem như nhân viên lâu năm. Từ khi công ty mới thành lập, có thể nói có tình cảm sâu đậm. Nếu có người nói hắt nước bẩn, cơn giận này quả thật khó có thể nhẫn nhịn.
Tiền Quả mỉm cười: “Chẳng lẽ cậu quên, tôi thích nhất một câu chính là ‘ghi nợ tính sổ’ sao.”
Trùng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp
15.02.2012, 13:44
[Đam mỹ – Hiện đại] Trùng sinh chi đăng phao sửu tiểu áp – Qifu A – Điểm: 7
Tác giả: Qifu A
Thể loại: Hài, trùng sinh, hiện đại văn
Tình trạng: Hoàn – 53 chương + PN
Tình trạng edit: Ta bò..ta bò…ta bò =]]
Link: https://bachhoacac.wordpress.com/
Giới thiệu
Nói ngắn gọn một câu:
Đây là chuyện tình yêu của vịt con xấu xí sống lại, sau đó tóm được một con thiên nga chân chính.
Chủ yếu là phúc hắc thiên nga đen dụ hoặc vịt con xấu xí từng bước tiến vào bẫy rập.
Xã hội thượng lưu ưu nhã công X nhà giàu mới nổi tiểu bạch thụ.
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn cooro9x về bài viết trên: Tocdothuhut, lanna, ngocquynh520
15.02.2012, 13:46
Re: [Đam mỹ-Hiện đại] Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp-Qifu A – Điểm: 30
1 .Vịt con xấu xí sống lại
Ngô Nông chợt bật dậy từ trên giường ,trên trán hiện đầy giọt giọt mồ hôi.
Hắn to mồm thở hổn hển,hai tay ôm chặt lấy đầu, cặp mắt không có tiêu cự nhìn chòng chọc chân của mình ,trong đầu lần lượt thoáng hiện hết thảy sự việc vừa trải qua .
Tới Hồng Kông mua sắm, say rượu ở quán ăn đêm ,ngay tại đường núi không người lái xe như bay . . . . . Ấn tượng cuối cùng chính là đường quanh co liên tục phán đoán không kịp, trực tiếp vọt ra hàng rào, rơi xuống chân núi. . . . .
Hắn cho là hắn chết chắc, hắn cho là hắn sẽ không còn được gặp lại mặt trời . . . . . . Lại không nghĩ rằng, hắn thế nhưng được cứu sống, hắn bây giờ còn có thể hô hấp, hắn bây giờ còn có thể cảm nhận được mặt trời ấm áp, hắn hiện tại đang nằm ở trên giường ấm áp , trên người còn đắp cái chăn màu trắng phía trên in đầy Anh văn cổ quái lốm đốm cẩu thả. . . . . .
── Chờ chút !
Hắn cuối cùng cũng cảm thấy không được bình thường, cái chăn này,cái chăn này. . . . . . Lớp màu trắng đã muốn ố vàng, cái vỏ chăn có họa tiết lổm chổm đầy lỗi này,rõ ràng từ rất lâu trước kia đã ném đi rồi mà !
Đúng vậy,Ngô đại thiếu gia hắn nhớ rõ ràng, hồi đó cũng bởi vì hắn đem cái chăn bự tổ nặng ịch này tới trường,bị mấy tên ngủ chung phòng cười nhạo một bữa,cho nên mới ở trong cơn tức giận, đem cái chăn mà mẹ đặc biệt dùng tình yêu làm ra cho hắn lôi ra,sau đó một phát đốt trụi. . . . . .
Sao vậy bây giờ lại xuất hiện? Không không không, phải nói là,cái chăn thối từ bảy tám năm trước này ,rốt cuộc là mua từ chỗ nào chứ.Bất quá bây giờ nghĩ tới,kể từ khi trong nhà một đêm phất nhanh,cuộc sống tiêu tiền do do dự dự trước 20 tuổi đã sớm trở nên mơ hồ, chỉ có cái chăn làm hắn bị cười nhạo một thời gian dài là còn khắc in ở trong não hắn,khiến hắn vốn không bắt bẻ ai lại mang thù nhớ kỹ.
Thấy cái chăn này,chuyện tình mấy năm trước lại ùn ùn kéo tới trào vào não,hắn thoáng cái đã quên tai nạn nguy hiểm mới vừa rồi ,có chút tức giận rống lên: “Bà Trương ! Bà Trương !Mau vào!”
Bà Trương là người giúp việc trong nhà Ngô Nông,chủ yếu phụ trách dọn dẹp phòng chủ,không kể đến động tác nhanh nhẹn người cũng hiền lành ,khiến Ngô Nông nho nhỏ không có bà nội này lệ thuộc vào.Nhưng mà Ngô Nông kêu nửa ngày cũng không ai trả lời, hắn tức giận ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị gọi lần nữa ,lại thoáng cái nghẹn họng nhìn trân trối nói không nên lời ──
──Cái phòng này,phòng này không phải là phòng ngủ lớn trong căn nhà xa hoa ở Ngô gia của hắn,cũng không phải phòng bệnh xa hoa trắng trắng hắn cho là mình có thể xuất hiện ,mà là một gian phòng bình dân vô cùng vô cùng bình thường ,cái giường gỗ một người cũng vô cùng bình thường ,tủ gỗ quần áo vô cùng bình thường ,bàn học vô cùng bình thường ,rèm cửa sổ xanh biếc vô cùng bình thường ,cửa gỗ màu vàng vô cùng bình thường . . . . . .
Hết thảy đều vô cùng bình thường, mà trử bỏ căn phòng này là hắn tám năm trước ở , với cái miếng đất này cũng sớm bị nhà nước xây lại thành nhà lầu,sao hắn còn có thể an ổn ngủ ở trên cái giường này?
Hắn chớp chớp mắt,đầu gật lên gật xuống,lại một cái ý tưởng từ trong đầu xông ra,là do nhớ lại gian phòng trước khi 20 tuổi sau này hơn 20 sống trong xa hoa đồi trụy làm đầu hắn lóa,nên nhất thời ngồi yên trên giường ôm đầu cái gì cũng không muốn làm.
Mà ngay tại lúc này,cửa phòng của hắn cạch một tiếng mở ra,ánh mặt trời sáng chói từ ngoài cửa chiếu vào trong phòng, còn mang theo một bóng dáng quen thuộc hấp tấp xông vào phòng của hắn: “Ta nói Tiểu Nông à, ngươi mới sáng sớm như quỷ kêu cái gì đó,cái gì mà bà Trương gì bà gì,tỉnh lẹ còn xuống giúp việc cho cha ngươi !”
Ngô Nông chớp chớp mắt,muốn xác minh nữ nhân hung hãn mặc tạp dề chính là mẹ già mình năm gần đây luôn luôn giả vờ làm “phu nhân ưu nhã trong xã hội thượng lưu” ,không thể tin há to miệng.
Chẳng lẽ hắn vừa trở lại mấy năm trước?Một ý tưởng hoang đường trong đầu chợt lóe lên, cơ hồ là lập tức , hắn phốc một cái bật cười: hắn lớn vầy rồi,còn tin những thứ chỉ có con gái mới tin như “Chuyển kiếp” hay “Sống lại” gì đó,rõ là muốn nhiêu buồn cười có bấy nhiêu.
“Không có chuyện gì, mẹ sao lại ăn mặc như thế . . . . .” Hắn vắt hết cái óc nghèo túng trong bảy tám năm tìm nửa ngày cũng không ra một từ thích hợp,chỉ có thể đổi cách nói:”Như thế giống như bà già mấy năm trước á.”
“Nói nhảm!” Mẹ Ngô Nông mặt nhăn mày nhíu, tay giương lên liền hung hăng cho đầu Ngô Nông một cú:”Mẹ ngươi đây là bà già đấy !”Dứt lời bà cau mày,khoanh hai tay từ trên xuống dưới quét mắt dòm Ngô Nông nói:”Còn ngươi nữa,có chuyện gì ,cái gì mà ‘ mẹ ‘ , ngươi không phải từ trước đến nay thích gọi ‘ lão nương ” lão nương ‘ sao,sao lại đột nhiên bắt đầu giả vờ mình rất cao sang rồi?Chắc không phải ngươi xem phim điện ảnh Hồng Kông gì đó nhiều quá chứ . . . . Thật là không theo gương tốt !”
Ngô Nông mặc dù bây giờ còn không biết rõ tại sao lão nương mình một cái biến trở về dáng vẻ lôi thôi lếch thếch ,nhưng đối mặt tính tình thật bà lộ ra,hắn còn cảm thấy vui mừng,dù sao mấy năm qua nhìn bà giả mù sa mưa giả dạng làm phu nhân cùng người khác bàn tán về nhãn hiệu quần áo cao cấp,hắn đều cực kỳ khó chịu .Nhưng hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ bị đánh,nhanh chóng đưa tay bắt được bàn tay thô ráp của mẹ:”Ai da,đừng đánh đầu con!Càng đánh càng đần thì sao!”
. . . . . Chờ chút,bàn tay. . . . thô ráp?
Hắn sửng sốt, nhanh nắm chặt tay của người mẹ trong tay dời đến trước mắt mình, đôi tay này hoàn toàn không giống tay một nữ nhân khéo léo mềm mại, mà là thật nhiều vết chai,bàn tay cùng đầu ngón tay đều có vết chai dày cộm,vừa nhìn cũng biết chủ nhân tay này thường thường luôn lao động.
Hắn nuốt nước miếng một cái, thuận theo tay tiếp tục nhìn lên mặt mẹ mình, nhìn kỹ mới phát hiện trên mặt bà có một chút nếp nhăn nho nhỏ,hoàn toàn không có nhẵn nhụi bóng loáng nhờ mỹ phẩm dưỡng da hạng sang như trong ấn tượng.
Trước mặt là quần áo bình thường,có bàn tay thô ráp của mẹ,làm hắn cảm giác giống như trở lại mười năm trước, lúc đó trong nhà còn chưa một đêm phất nhanh.
Hắn nuốt nuốt nước miếng,suy đoán hoang đường kia lại một lần xuất hiện ở trong đầu. Hắn đẩy mẹ ra,nhanh chóng mang dép ở dưới giường vào ,sau đó lảo đảo nghiêng ngã liền chạy về phía cửa──
── Thuận theo từ cửa phòng ngủ nhỏ tầng hai nhìn ra ngoài,trước sân nuôi mấy con chó ngay cửa,cách đó không xa chính là công xưởng nhỏ tại nhà,mười mấy công nhân ra ra vào vào. Cha già đang ở bên ngoài cửa hiên lầu dưới ,ngồi chồm hổm trên mặt đất riu riu hút thuốc lá.Trên bầu trời, mặt trời to tròn,vạn dặm không mây.
Hết thảy đều quen thuộc như vậy ,đều biến mất ở mười năm trước .
Ngô Nông cảm thấy một trận choáng váng,hết thảy trước mắt rất rõ ràng nói cho hắn: thời gian quay ngược lại, hắn trở lại mười năm trước .
Hắn nhắm mắt lại, thanh âm không ngừng run rẩy: “Mẹ. . . . . . à con nói,lão nương, con có chút khó chịu, hôm nay không tới xưởng giúp.”Nói xong hắn cũng không trông bộ mặt quan tâm của mẹ,bước chân đã mềm nhũn ,lần nữa lảo đảo trở về gian phòng.
Hắn đặt mông ngồi trở lại trên giường, lần nữa đem cái chăn có hoa văn buồn cười kéo lên đắp trên đầu. Trong bóng tối, những thứ không biết là mộng hay là thực ở trong đầu lần lượt thoáng hiện, đến cuối cùng hắn cũng không dám xác nhận, những thứ kia rốt cuộc có phải hay không chẳng qua chỉ là giấc mộng đẹp của bản thân.
Hắn cắn chặt răng, đem cái chăn đắp kín toàn thân,giống như chỉ có như vậy, mới có thể mang đến cho hắn một chút an tâm. . . . . .
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn cooro9x về bài viết trên: Tieuquy1990ct, lanna
15.02.2012, 13:48
Re: [Đam mỹ-Hiện đại] Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp-Qifu A – Điểm: 43
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn cooro9x về bài viết trên: Thần Mèo, Tieuquy1990ct, lanna
Không có thành viên nào đang truy cập
Bạn không thể tạo đề tài mớiBạn không thể viết bài trả lờiBạn không thể sửa bài của mìnhBạn không thể xoá bài của mìnhBạn không thể gởi tập tin kèm
Mạch Mạch: Cho mình hỏi tài sao mình ko còn quyền truy cập vào list truyện sắc vậy?? Huhuhu
Ngô Thanh: Cho mình hỏi mục truyện sắc không còn nữa hả các bạn
Sakura Trang: chắc lâu lắm rồi mới quay trở lại thăm ngôi nhà cũ, mọi thư slaj lạ quen quen
Đáp Án Đề Thi Vào Lớp 10 Môn Văn Hà Nội Năm 2014
Sáng nay 23/6, hơn 70.000 thí sinh tham dự kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 với môn ngữ Văn bắt đầu từ 8h00, thời gian làm bài 120 phút, đến 10h các thí sinh sẽ kết thúc bài thi và nộp bài.
Các thí sinh sẽ thi 2 môn bắt buộc Văn và toán trong ngày 23/6. Từ ngày 24/6, những thí sinh thi chuyên sẽ phải thi thêm môn ngoại ngữ và môn chuyên.
Đề thi vào lớp 10 môn Văn TP Hà Nội năm 2014
SỞ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO KỲ THI TUYỂN SINH LỚP 10 THPT
HÀ NỘI Năm học 2014 – 2015
Môn thi: Ngữ Văn
ĐỀ CHÍNH THỨC Ngày thi: 23 tháng 6 năm 2014
Thời gian làm bài: 120 phút
“Trong bữa cơm đó, anh Sáu gắp một cái trứng cá to vàng để vào chén của nó. Nó liền lấy đũa xoi vào chén, để đó rồi thất thần hất cái trắng ra cơm văng tung tóe cả mâm. Giận quá và không kịp suy nghĩ anh vung tay đánh vào mông nó và hét lên:
– Sao mày cứng đầu quá vậy hả?”
(Trích Ngữ văn 9, Tập 1, NXB Giáo dục 2013)
1. Chiếc lược nhà được viết năm nào? Ghi lại từ mang màu sắc Nam Bộ trong đoạn trích trên.
2. Những biểu hiện của nhân vật bé Thu ở trên nói lên thái độ gì và qua đó bộc lộ tình cảm nha thế nào đối với nhân vật ông Sáu? Lời kể in nghiêng trong đoạn trích trên giúp em nhận biết mục đích nói ở câu văn có hình thức nghi vấn sau đó là gì?
3. Viết một đoạn văn khoảng 15 câu theo phép lập luận quy nạp làm rõ tình cảm sâu nặng của bé Thu đối với cha trong truyện ngắn trên. Ở đó có sử dụng câu có thành phần biệt lập và phép lặp để lên kết (gạch dưới thành phần biệt lập và từ ngữ sử dụng làm phép lặp).
4. Kể tên một tác phẩm khác của chương trình ngữ văn 9, trong đó có nhân vật người cha vì chiến tranh mà chia cách.
Phần II. (3 điểm)
Cho đoạn thơ:
“Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con”
(Y Phương, Nói với con, Ngữ văn 9, tập 2, NXB Giáo dục)
1. Tìm thành phần gọi – đáp trong những dòng ttho trên
2. Theo em việc dùng từ phủ định trong dòng thơ “Không bao giờ nhỏ bé được” nhằm khẳng định điều gì?
3. Từ bài thơ trên và những hiểu biết xã hội, em hãy trình bày suy nghĩ (khoảng nửa trang giấy thi) về cội nguồn của mỗi con người qua đó thấy được trách nhiệm của mỗi cá nhân trong tình hình đất nước hiện nay.
Tra cứu Diem thi vao lop 10 ha noi nam 2014 trên chúng tôi ngaykhi có kết quả tại: http://diemthi.tuyensinh247.com/diem-thi-vao-lop-10/ha-noi-42.html
Đáp án đề thi, gợi ý giải đề thi vào lớp 10 môn Văn TP Hà Nội năm 2014 của thầy cô giáo:
Phần I :
1. Chiếc lược ngà được viết năm 1966 khi tác giả hoạt động tại chiến trường Nam Bộ và được đưa vào tập truyện cùng tên.
Các từ mang màu sắc Nam Bộ trong đoạn trích trên là : anh Sáu ; chén ; văng ; mày ; nó ; cứng đầu.
2. Những biểu hiện của nhân vật bé Thu ở trên nói lên thái độ cương quyết không nhận anh Sáu là ba, không nhận sự chăm sóc và yêu thương của anh Sáu đối với nó. Vì đến lúc đó dù mẹ của bé Thu đã nói, bé Thu vẫn không tin anh Sáu là ba thật của nó vì trên khuôn mặt anh có vết thẹo không giống với chân dung anh trong tấm ảnh mà bé Thu biết.
Câu văn in nghiêng trong đoạn trích giúp người đọc nhận biết được câu văn có hình thức nghi vấn ở sau đó không phải là một câu dùng với mục đích hỏi vốn có của kiểu câu nghi vấn mà mục đích nói thật sự của câu đó là biểu thị cảm xúc của anh Sáu đối với thái độ của bé Thu. Giận quá và không kịp suy nghĩ nên hành động của anh Sáu lúc đó không đúng với bản chất của mình : vung tay đánh vào mông nó và hét lên.
3. Đề thi yêu cầu thí sinh viết một đoạn văn khoảng 15 câu theo cách lập luận quy nạp để làm rõ tình cảm sâu nặng của bé Thu đối với cha trong truyện ngắn trên. Đoạn văn phải sử dụng câu có thành phần biệt lập và phép lặp để liên kết. Đề yêu cầu thí sinh phải gạch dưới thành phần biệt lập và từ ngữ dùng làm phép lặp. Thí sinh phải đáp ứng đúng những yêu cầu nói trên. Riêng trong phần nội dung (tình cảm sâu nặng của bé Thu đối với cha), mỗi thí sinh có thể đưa ra những ý và dẫn chứng cụ thể khác nhau. Đây chỉ là một gợi ý :
– Khi anh Sáu được phép về thăm nhà, trong suốt ba ngày đó, bé Thu vẫn nhất định không chịu gọi anh Sáu là ba(1). Nó chỉ gọi trổng(2). Anh Sáu nhẫn nhịn và cố gắng thể hiện tình cảm yêu thương của mình đối với nó(3). Trong bữa ăn anh đã gắp một cái trứng cá to vàng để vào chén nó(4). Vậy mà nó đã cương quyết từ chối(5). Nó hất cái trứng ra làm cơm văng tung tóe cả mâm(6). Khi mẹ nó la rầy vì thái độ bất kính đó, nó đã giận dỗi bỏ bữa ăn, xuống xuồng qua nhà ngoại(7). Sáng hôm sau, hết phép, anh Sáu phải từ giã mọi người để trở về đơn vị(8). Anh không dám đến với nó, mặc dù anh rất muốn ôm con, hôn con nhưng sợ nó giẫy lên rồi bỏ chạy(9). Anh chỉ đứng nhìn nó với đôi mắt trìu mến lẫn buồn rầu(10). Còn bé Thu đứng trong góc nhà với đôi mắt mênh mông, với tâm trạng xôn xao, bồn chồn(11). Ngay trong lúc bất ngờ nhất, lúc mọi người tưởng nó đứng yên, bé Thu đã kêu thét lên một tiếng “ba”, tiếng kêu như một tiếng xé, xé cả ruột gan mọi người, một tiếng ba mà nó cố đè nén trong bao nhiêu năm nay, tiếng ba như vỡ tung ra từ đáy lòng của nó(12). Nó vừa kêu vừa chạy tới, chạy thót lên, dang hai tay ôm chặt lấy cổ ba nórồi nói trong tiếng khóc(13). Nó hôn ba nó cùng khắp: hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết thẹo dài bên má của ba nó nữa(14). Ôi, tình cảm của bé Thu đối với ba sâu nặng biết bao! (15)
– Các từ ngữ thể hiện phép lặp : Anh Sáu ; nó ; bé Thu ; anh…
– Thành phần biệt lập : lúc mọi người tưởng nó đứng yên (đây là thành phần phụ chú, bổ nghĩa cho yếu tố đứng trước : “lúc bất ngờ nhất”).
4. Tên tác phẩm khác ở chương trình Ngữ Văn 9, trong đó có nhân vật người cha, vì chiến tranh xa cách, khi trở về, đứa con trai cũng hoài nghi, xa lánh : Người con gái Nam Xương. Tác phẩm có chi tiết nói về thái độ của bé Đản đối với Trương Sinh: Trương Sinh bế bé Đản đi thăm mộ của mẹ Trương Sinh; đứa bé không chịu, quấy khóc. Trương Sinh dỗ dành thì nó nói : Ông cũng là cha tôi ư ? Ông lại biết nói chứ không như cha tôi trước kia chỉ nín thin thít.
– Từ cảnh ngộ của hai người cha trong hai tác phẩm, em nghĩ tới bi kịch nghiệt ngã mà con người phải hứng chịu vì chiến tranh. Người cha đã chịu mất mát, đau khổ khi chiến đấu, lúc trở về thì không được con chấp nhận. Có cố gắng biểu hiện yêu thương cũng bị từ chối. Chiến tranh mang đến nhiều mất mát, phi lí… ngay cả trong tình phụ tử thiêng liêng. Từ đó, chúng ta thấm thía hậu quả quá lớn lao và khốc liệt mà chiến tranh đã mang đến cho con người.
Phần II
1. Thành phần gọi – đáp trong những dòng thơ trên : Con ơi .
2. Việc dùng từ phủ định trong dòng thơ ” Không bao giờ nhỏ bé được” nhằm khẳng định điều mong ước lớn lao của người cha đối với con : phải sống một cuộc sống cao đẹp cho xứng đáng với tư cách con người và với quê hương, không được sống thấp hèn dù ở bất cứ hoàn cảnh nào.
– Mỗi con người khi sinh ra, lớn lên đều có một cội nguồn rõ ràng, xác định. Cội nguồn đó là gia đình, dòng họ, quê hương, đất nước. “Quê hương mỗi người chỉ một như là chỉ một mẹ thôi”.
– Cội nguồn là không gian sinh tồn và giúp cho sự hình thành, phát triển của mỗi một con người. Nó có tác động to lớn đến con người và giá trị, ý nghĩa đời sống của mỗi người. Vì vậy, mỗi người phải có trách nhiệm đối với nguồn cội của mình : tưởng nhớ tổ tiên, cội nguồn gia đình, dân tộc ; gắn bó, chia sẻ với gia đình, với đất nước những lúc khó khăn, gian khổ; biết yêu thương và hi sinh cho gia đình, đất nước, quê hương.
– Đất nước Việt Nam ta hiện nay đang đứng trước thời cơ và những thách thức to lớn : giao lưu quốc tế rộng mở ; tạo nhiều điều kiện để đất nước hội nhập nhanh chóng với thời đại ; để hoàn thành việc công nghiệp hóa – hiện đại hóa đất nước. Nhưng hội nhập không bản lĩnh thì dễ dẫn đất nước đến chỗ bị hòa tan : văn hóa mất bản sắc dân tộc, kinh tế lệ thuộc, quốc phòng yếu kém dễ bị ngoại bang lấn lướt…
– Mỗi người hiện nay cần phải có ý thức rõ ràng về tình hình đất nước, với những thời cơ và thách thức để từ đó trong hoàn cảnh đất nước hòa bình, chấp hành luật pháp đầy đủ, tích cực học tập vươn lên chiếm lĩnh tri thức khoa học góp phần xây dựng sự nghiệp dân giàu, nước mạnh để phát triển đất nước. Còn khi đất nước có chiến tranh, sẵn sàng hi sinh xương máu để chống ngoại xâm bảo vệ tổ quốc với một lòng yêu nước chân chính, sáng suốt, tỉnh táo và không bị chi phối bởi tư tưởng dân tộc cực đoan.
– Đối với tuổi học sinh, chúng em sẽ tích cực học tập và rèn luyện, tu dưỡng bản thân, chăm ngoan, nghe lời dạy bảo của cha mẹ, thầy cô để là con ngoan trò giỏi và sau này khi trưởng thành sẽ là người công dân tốt, có ích cho xã hội.
Nguồn đáp án giáo viên: Nguyễn Hữu Dương (Trung tâm luyện thi đại học Vĩnh Viễn – TPHCM)
Đăng ký nhận đáp án vào lớp 10 môn Toán Hà Nội năm 2014 nhanh nhất từ thầy cô giáo, soạn tin :
DAT (dấu cách) Toanhn gửi 8712
NgàyBuổiMôn thiThời gian làm bàiGiờ phát đề thi Giờ bắt đầu làm bài 23/6/2014Sáng
Ngữ văn
120 phút
7h55
8h
Chiều
Toán
120 phút
14h25
14h30
24/6/2014Sáng
Ngoại ngữ
120 phút
7h55
8h
Chiều(Thi các môn chuyên)
Ngữ văn, Toán,Tin học, Sinh học
150 phút
14h25
14h30
Tiếng Pháp,Tiếng Nhật
120 phút
14h25
14h30
25/6/2014Sáng(Thi các môn chuyên)
Vật lí, Lịch sử, Địa lí
150 phút
7h55
8h
Hoá học, Tiếng Anh
120 phút
7h55
8h
26/6/2014 (Các môn chuyên Ngoại ngữ)
Sáng
Tập trung tại địa điểm thi từ 7h15
Chiều
Tập trung tại địa điểm thi từ 13h30
Tuyensinh247 tổng hợp
Bạn đang xem bài viết Trùng Sinh Vào Hào Môn trên website Ruybangxanh.org. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!