Cập nhật thông tin chi tiết về Văn Võ Song Toàn – Chương 1 mới nhất trên website Ruybangxanh.org. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
[History 2] Văn Võ song toàn
Tác giả: Vân Đoan Minh Triết
Editor: Thanh Liên
Chương 1: Anh trai từ trên trời rơi xuống
Ném không biết bao nhiêu hòn đá, mặt hồ vốn tĩnh lặng tản ra từng đợt từng đợt sóng nước mãi vẫn chưa hết, giống như cảm xúc của cậu lúc này vậy, đang vô cùng, vô cùng tức giận, chỉ muốn phá hủy tất cả những thứ mà cậu nhìn thấy trước mắt.
Ba nói cậu sẽ có một người mẹ mới chăm sóc cho cậu, cậu cần sao! Cậu đã mơ hồ không còn nhớ được hình dáng mẹ nữa, chỉ khi nào nhìn những bức ảnh cũ của mẹ, cậu mới nhớ lại đôi chút ký ức về mẹ. Cậu đã quen cuộc sống không có mẹ, huống chi những người đàn bà khác sao có thể là mẹ cậu được chứ? Càng khiến cậu khó chấp nhận hơn chính là người đàn bà kia còn dẫn theo một thằng con trai!
Dựa vào cái gì đám người ngoài đó lại bước chân vào nhà cậu? Cậu sẽ phải chia sẻ ba với người khác sao? Thời gian cậu và ba gặp nhau vốn đã rất ít ỏi, giờ lại còn phải chia cho người khác một nửa?
Ba nói cậu có anh trai rồi, sẽ không còn cô đơn nữa. Cậu không thèm! Cậu không cô đơn! Cậu có phòng riêng của mình, có tất cả trò chơi cậu thích, tất cả đồ ăn ngon đều là của cậu, tất cả người giúp việc trong nhà đều nghe cậu sai bảo, cậu đang rất vui vẻ, cậu không cần thêm một người anh trai nào cả!
Ném đến khi tay mỏi nhừ, Vương Chấn Văn nhìn thấy bờ hồ có một quả bóng rách, không nghĩ ngợi, cậu bước tới sút mạnh một cái.
Thân thể Vương Chấn Văn chợt mất cân bằng, hai tay cậu vung vẩy, muốn túm lấy một cái gì đó, nhưng lại chỉ vớ được không khí. Cậu ngã xuống hồ, chỉ kịp kêu lên một tiếng hoảng hốt, cả người đã chìm xuống.
Xong rồi, lần này thì cậu xong rồi. Đây là biệt thự riêng của gia đình cậu, xung quanh không một bóng người, cậu chết chắc rồi!
Không cam lòng giãy dụa, đột nhiên chạm phải một thứ gì đó, cậu bất chấp túm chặt lấy thứ thô ráp kia không buông tay.
Sức lực vốn không còn lại nhiều nhanh chóng cạn kiệt, ý thức của cậu dần mơ hồ, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ, nếu có một người anh trai cũng tốt.
Một tràng ho dữ dội khiến không khí một lần nữa tràn đầy phổi, Vương Chấn Văn cảm thấy lồng ngực đau rát, toàn thân ướt sũng, lạnh buốt. Nhưng những cảm giác này lại khiến cậu vui sướng, dù bây giờ cậu đang khó chịu đến thế nào, nhưng ít nhất cậu còn sống.
“Này, cậu sao rồi? Có thể cử động không?” Tiếng một cậu bé vang lên bên tai cậu.
Vương Chấn Văn mở to mắt, hơi nước trước mắt dần tản ra đi, một cậu bé cả người ướt sũng đang quỳ gối bên cạnh cậu, hai tay đặt lên ngực cậu, lo lắng nhìn cậu.
Tràng ho khan cuối cùng cũng dứt, Vương Chấn Văn nâng tay hất bàn tay đang đặt trên ngực mình ra – thật ép cậu đến sắp không thở được nữa rồi. Cũng may, cậu có thể cử động được, chỉ có điều cả người cậu nặng trĩu.
Cậu bé kia vội thu tay, từ phía sau nâng cậu dậy: “Nhà của cậu ở đâu? Cậu đi được không? Điện thoại di động của tôi bị ngấm nước rồi, tôi không gọi điện được. Hay là cậu qua tạm nhà tôi?”
“Cảm ơn! Tôi không có sức bước.” Vương Chấn Văn tự giễu mà nghĩ dù không bị ngã xuống nước, cậu cũng luôn không có sức. Từ nhỏ thân thể cậu đã yếu ớt, lại lười vận động, thân hình cậu nhỏ hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều, sức cũng yếu hơn. Nếu như không phải nhà cậu có tiền, chắc hẳn cậu đã bị bắt nạt rồi.
“Để tôi cõng cậu.” Cậu bé đứng lên, nâng Vương Chấn Văn dậy, kéo lên lưng mình.
Cậu bé này thật là cao, ở trên lưng cậu ta, cậu cảm thấy mình đột nhiên cao hơn rất nhiều. Lưng người này rất rộng, tay cậu đặt phía trước cũng cảm nhận được lồng ngực rắn chắc.
Đầu óc của Vương Chấn Văn bắt đầu hỗn loạn, cậu vội nhắm mắt lại. Quần áo ướt sũng trên người bị một cơn gió bắc thổi qua, rất lạnh! Cả người run rẩy, bàn tay vòng qua cổ cậu bé kia siết chặt. Cậu bé đi rất chậm, nhưng rất vững vàng, sức lực của cậu ta thật lớn, xem chừng là thường xuyên vận động? Vương Chấn Văn miên man suy nghĩ, lúc mở mắt ra, phát hiện con đường mà cậu bé kia đang đi rất quen!
Cậu bé đi một chút rồi ngừng lại, điều chỉnh vị trí của cậu trên lưng mình, xem ra thể trọng của cậu cũng gây khó khăn cho cậu ta.
Đi hơn mười phút nữa, cuối cùng Vương Chấn Văn cũng nhận ra một chuyện, tuyến đường này chính là đi tới nhà cậu!
“Này, nhà anh ở đâu?”
“Nhà tôi sao? Cậu hỏi nhà trước kia hay nhà bây giờ?”
“Cái gì mà trước kia với bây giờ? Nhà không phải chỉ có một thôi sao?”
“Trước kia tôi sống với mẹ trong một căn hộ ở Thành Tây, nhưng từ hôm nay trở đi tôi sẽ chuyển tới nơi này.”
Nhịp tim Vương Chấn Văn đột nhiên nhanh hơn. Có khi nào, cậu bé này, người cứu cậu này sẽ ở nhà cậu? Nói đúng hơn, cậu ta chính là ‘người anh trai kia’ của cậu?
“Thả tôi xuống!” Vương Chấn Văn đột nhiên giãy dụa, muốn từ trên lưng cậu bé nhảy xuống.
Cậu đột nhiên giãy dụa như vậy khiến cậu bé hoảng sợ đến không kịp phản ứng, vội buông tay đang giữ chân cậu ra, thân thể loạng choạng một cái mới đứng vững lại được. Cậu bé quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt bối rối: “Có chuyện gì thế?”
Máu dồn lên não, ý thức của cậu rõ ràng hơn, chỉ là trong tai vẫn còn hơi ong ong.
Sững sờ nhìn cậu bé cao lớn trước mặt, mặc dù gầy nhưng phần cánh tay lộ ra bên ngoài tay áo rất rắn chắc, vầng trán rộng có điểm mấy cái mụn, đôi mắt dài hẹp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi không mỏng không dày, quần áo mặc trên người trông có vẻ rất cũ.
Cậu ta chính là con trai của người đàn bà kia, nhìn trông thật bần hàn!
“Anh tên là gì?”
“Tôi tên Trương Lực Cần. Cậu sao thế? Tôi cõng làm cậu khó chịu sao?”
“Chuyện đó không phải chuyện quan trọng. Tôi hỏi anh, ba anh tên gì?”
“Ba tôi? Cậu hỏi ba tôi làm gì?” Sắc mặt Trương Lực Cần có chút khó coi.
“Tôi không hỏi người ba trước kia của anh, tôi hỏi người ba hiện tại của anh tên là gì?”
“Tôi chưa hỏi mẹ, tôi chỉ biết chú ấy họ Vương.”
Xong rồi, chính xác rồi! Vừa rồi còn chửi thầm hai mẹ con người ta, bây giờ người ta đã tới tận cửa, đứa con trai còn cứu mạng mình, sau này mình biết tỏ thái độ với bọn họ thế nào được đây?
“Không cần, tôi tự đi được!” Vương Chấn Văn gắng gượng thân thể không chút sức lực đi về nhà. Trương Lực Cần theo phía sau, vẻ mặt khó hiểu.
Đi chưa được hai bước, Vương Chấn Văn đột nhiên quay phắt lại, nhìn chằm chằm Trương Lực Cần: “Anh nghe cho kỹ đây, không được nói ra chuyện tôi bị ngã xuống hồ, nếu không, tôi cho anh biết tay!”
Trương Lực Cần dừng lại theo, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy tức giận của cậu, càng thêm khó hiểu. Nhưng anh không hỏi lại, vừa nghĩ ngợi, vừa đi theo đằng sau Vương Chấn Văn.
Về đến nhà, quả nhiên ngồi trong phòng khách ngoài ba cậu còn có một người phụ nữ nữa.
“Chấn Văn, con làm gì mà cả người đều ướt thế này?” Ba thấy Vương Chấn Văn cả người ướt sũng, vội bước tới hỏi. Trên người Vương Chấn Văn không chỉ ướt sũng mà còn dính đầy bùn nữa.
“Lực Cần, sao con cũng như vậy? Hai con vừa gặp chuyện gì thế?” Người phụ nữ kia nhìn hai cậu bé toàn thân đều bẩn.
“Con lại ra hồ chơi phải không? Ba đã nói bao nhiêu lần rồi, con không được đi ra đó, sao con không chịu nghe lời? Con vừa bị rơi xuống hồ đúng không?” Vương Tuần Dương cao giọng trách mắng, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.
Vương Chấn Văn cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhất định là do nước hồ ngấm vào não rồi, nhìn dáng vẻ này của cậu ai mà chẳng biết cậu vừa rơi xuống nước. Cậu đành miễn cưỡng bịa đặt một chút, nhưng Trương Lực Cần phía sau đã nhanh miệng nói trước: “Chú, không phải đâu ạ. Là con ra hồ đó dạo chơi, suýt chút nữa đã rơi xuống, may mà em trai này đã kéo con lên, con mới không có chuyện gì.”
Vương Chấn Văn quay đầu lại Trương Lực Cần. Người này sao có thể bình tĩnh như vậy, nói dối mà mặt không hề đỏ lên. Trương Lực Cần nhìn lại cậu, cười cười, ánh mắt dịu dàng.
Vương Chấn Văn vội thu mắt, mặt đỏ tim đập. Người này bệnh rồi sao, tự dưng cười làm gì!
Vương Chấn Văn nhìn ba vỗ vỗ tên ngốc kia, cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thằng bé này, may mà hôm nay con ra hồ chơi, nếu không đã mất một người anh trai rồi. Lực Cần ngoan ngoãn, điềm đạm như vậy, tương lai nhất định không tồi. Lực học của Lực Cần cũng rất tốt, con ngoan ngoãn theo anh trai học hỏi, nghe chưa?”
“Chuyện này để sau hãy nói. Để hai con đi tắm trước đã, em đi nấu chút canh gừng, tránh để chúng cảm lạnh.”
“Chấn Văn, phòng anh trai ở đối diện phòng con, con dẫn anh lên đi.”
Hai người mỗi người một câu sắp xếp, Vương Chấn Văn không đợi ba nói xong đã xoay người đi lên lầu, Trương Lực Cần vẫn theo sát phía sau cậu.
Tắm rửa, thay quần áo xong, Vương Chấn Văn càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, thế nào mà cậu ra hồ chơi là sai, còn tên Trương Lực Cần ra hồ thì không bị mắng? Còn cả nụ cười kia nữa? Tại sao anh ta lại cười? Đang muốn trêu tức cậu sao?
Phải hỏi cho ra, nếu không hôm nay cậu không ngủ yên được.
Vương Chấn Văn đi sang cửa phòng đối diện, vừa giơ tay định gõ, cửa phòng đã mở ra.
“Em tìm anh à?” Trương Lực Cần đã thay quần áo, vừa nhìn liền biết là ba mua cho, tất cả đều là hàng hiệu. Anh ta mặc bộ đồ này so với người lúc nãy cứ như hai người vậy, cả người đều khiến người ta chói mắt. Vương Chấn Văn ngẩn người một lúc mới nhớ ra mục đích của mình.
“Vào phòng rồi nói.” Cậu dùng lực đẩy Trương Lực Cần vào phòng, trở tay đóng cửa rồi bấm khóa lại, cậu không muốn bị ba nhìn thấy.
“Không ngờ chúng ta là anh em!” Trương Lực Cần lui vào phòng, dựa người lên bàn, nhìn người em trai sáng sủa trước mặt, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Ít nói nhảm đi! Tôi hỏi anh, vừa rồi anh cười cái?”
“Cười cái gì là cười cái gì? Bây giờ á?” Nụ cười của Trương Lực Cần lúc này đã biến thành hoang mang, không hiểu mà nhìn Vương Chấn Văn.
“Còn giả bộ! Lúc anh nói dối đó, có phải anh cười nhạo tôi bị ba mắng không?”
“Sao anh lại cười nhạo em?”
“Tôi đang hỏi anh đó!” Vương Chấn Văn gây sự sấn tới trước người Trương Lực Cần, lập tức nhận ra chiều cao của mình thua thiệt hơn, cậu vội che giấu bằng cách xoay người ngồi xuống bàn.
“Anh không cười nhạo em. Lúc đó anh rất vui, vì người anh cứu lại chính là em trai mình.”
“Ai là em trai anh? Tôi không chấp nhận anh là anh trai tôi, chúng ta không cùng ba cùng mẹ!”
“Không có quan hệ máu mủ cũng làm anh em được. Anh vẫn luôn muốn có một em trai hoặc em gái, có thể cùng nói chuyện, cùng chơi đùa. Em không thấy chơi một mình rất nhàm chán sao?”
“Ai nói tôi thấy nhàm chán? Tôi còn có bạn bè.”
“Không giống.”
“Thế nào là không giống?”
“Bạn bè không phải lúc nào cũng có thể ở bên nhau, nhưng chúng ta lại có thể luôn ở bên nhau. Mẹ anh đã nói cho anh biết anh sẽ có em trai, anh đã mong ngóng suốt mấy ngày nay rồi. Dù em nói thế nào, thật ra trong lòng em cũng mong có anh em, đúng không?”
Vương Chấn Văn không nói lại nổi! Người này nghe không hiểu lời cậu sao? Dù không hiểu lời cậu, thì từ giọng điệu của cậu cũng phải nhận ra chứ? Vậy mà từ đầu đến cuối anh ta đều không tỏ thái độ gì cả! Tên anh trai ngốc này không nhận ra mình không được cậu hoan nghênh sao?
“Anh không biết em nghĩ thế nào, nhưng anh rất vui vì có em là em trai. A, chúng ta đi xuống thôi. Mẹ của anh đã nấu canh gừng, uống vào đuổi lạnh, sẽ không bị cảm, rất tốt.”
“Tôi không uống! Tôi chưa nói hết! Sau này ở trước mặt ba tôi, chúng ta có thể giả vờ, nhưng sau lưng tôi là tôi, anh là anh, anh đừng có gọi tôi là em trai!”
“Được, nghe lời em! Nhưng giờ ba em đang ở nhà, không phải chúng ta nên diễn vai anh em sao?” Nói xong, Trương Lực Cần đưa tay khoác vai Vương Chấn Văn.
Mà ngay khoảnh khắc đó, Vương Chấn Văn như bị điện giật, dòng điện từ nơi tiếp xúc chạy thẳng vào lòng, nhộn nhạo. Cậu hoảng sợ vội hất tay Trương Lực Cần ra, lại quên mất mình đang ngồi trên bàn, thân thể lảo đảo ngã xuống, ngay sau đó lại ngã vào lồng ngực của Trương Lực Cần.
“Nhóc con này, sao lúc nào cũng dễ ngã như vậy?”
“Ai cần anh lo! Đừng chạm vào tôi, làm ơn tránh xa tôi ra!” Gào xong, Vương Chấn Văn cảm thấy trên mặt, trên cổ mình đều nóng ran lên. Người này luôn khiến cậu cảm thấy khó thở, không nên ở lại đây nữa.
Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, phía ngoài ba đang gọi bọn cậu đi xuống. Vương Chấn Văn vội nhảy phắt xuống bàn, mở cửa chạy ra ngoài, đụng ngay vào ba.
“Con cũng ở đây sao? Hai anh em các con đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, nói chuyện phiếm thôi ạ.” Vương Chấn Văn lúng túng cười.
“Anh em các con nói chuyện bồi dưỡng tình cảm cũng tốt, về sau đến trường có thể giúp đỡ lẫn nhau, ba đỡ lo lắng.”
“Đến trường gì ạ? Anh ta đến trường con học sao?”
“Người đến đây rồi, trường học đương nhiên cũng cần chuyển. Sao thế? Con vui chứ?”
“Vui ạ!” Câu nói này là của Trương Lực Cần đã đi tới đứng phía sau Vương Chấn Văn từ lúc nào.
Vương Chấn Văn thầm mắng vô số lần, vui cái rắm, vậy là cậu lại phải chạm mặt tên anh trai ngốc kia nhiều hơn rồi.
“Vậy thì tốt. Xuống đi, mẹ con đã chuẩn bị sẵn canh gừng cho hai đứa rồi.”
Ba cười ha hả xoay người xuống lầu, mặc dù không muốn, Vương Chấn Văn vẫn cùng Trương Lực Cần một trước một sau đi xuống theo.
Uống xong bát canh gừng liền đến giờ cơm tối. Trên bàn đầy đồ ăn mà Vương Chấn Văn thích, tỏa hương thơm lừng. Bị đói đến bụng đã kêu vang, Vương Chấn Văn ăn ngấu ăn nghiến.
Ăn no một nửa, Vương Tuần Dương mở miệng: “Thế nào? Mùi vị thức ăn không tệ chứ?”
Vương Chấn Văn gật đầu: “Chúng ta đổi đầu bếp sao ạ? Đầu bếp này nấu cơm ngon hơn.”
“Đầu bếp nào? Đây đều do dì Trần của con nấu đó. Hai người chúng ta có lộc ăn rồi.”
Đôi đũa đang gắp thịt của Vương Chấn Văn chợt khựng lại giữa chừng. Mẹ nó, com này là do người đàn bà kia nấu, cậu nên ăn hay không đây?
“Dì còn sợ không hợp khẩu vị của con, giờ thì dì yên tâm rồi.” Trần Cẩn nhìn Vương Chấn Văn ăn như hổ đói, cười rất vui vẻ.
Hai mẹ con nhà này đúng là có bệnh rồi! Bệnh cười! Động một chút là cười! Còn cười khiến lòng người nhộn nhạo nữa chứ.
Vương Chấn Văn liếc Trương Lực Cần, tên ngốc đó quả nhiên cũng đang cười. Cười cái rắm! Có gì hay mà cười. À, đúng rồi, từ nay về sau bọn có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống của người có tiền, vui vẻ là đương nhiên. Sao mình lại không nghĩ ra sớm chứ?
Dù nghĩ ra được lý do hai người kia cười nhiều như vậy, nhưng Vương Chấn Văn lại đột nhiên cảm giác không vui.
Share this:
Like this:
Số lượt thích
Đang tải…
Văn Võ Song Toàn
[History 2] Văn Võ song toàn
Tác giả: Vân Đoan Minh Triết
Chương 1: Anh trai từ trên trời rơi xuống
Ném không biết bao nhiêu hòn đá, mặt hồ vốn tĩnh lặng tản ra từng đợt từng đợt sóng nước mãi vẫn chưa hết, giống như cảm xúc của cậu lúc này vậy, đang vô cùng, vô cùng tức giận, chỉ muốn phá hủy tất cả những thứ mà cậu nhìn thấy trước mắt.
Ba nói cậu sẽ có một người mẹ mới chăm sóc cho cậu, cậu cần sao! Cậu đã mơ hồ không còn nhớ được hình dáng mẹ nữa, chỉ khi nào nhìn những bức ảnh cũ của mẹ, cậu mới nhớ lại đôi chút ký ức về mẹ. Cậu đã quen cuộc sống không có mẹ, huống chi những người đàn bà khác sao có thể là mẹ cậu được chứ? Càng khiến cậu khó chấp nhận hơn chính là người đàn bà kia còn dẫn theo một thằng con trai!
Dựa vào cái gì đám người ngoài đó lại bước chân vào nhà cậu? Cậu sẽ phải chia sẻ ba với người khác sao? Thời gian cậu và ba gặp nhau vốn đã rất ít ỏi, giờ lại còn phải chia cho người khác một nửa?
Ba nói cậu có anh trai rồi, sẽ không còn cô đơn nữa. Cậu không thèm! Cậu không cô đơn! Cậu có phòng riêng của mình, có tất cả trò chơi cậu thích, tất cả đồ ăn ngon đều là của cậu, tất cả người giúp việc trong nhà đều nghe cậu sai bảo, cậu đang rất vui vẻ, cậu không cần thêm một người anh trai nào cả!
Ném đến khi tay mỏi nhừ, Vương Chấn Văn nhìn thấy bờ hồ có một quả bóng rách, không nghĩ ngợi, cậu bước tới sút mạnh một cái.
Thân thể Vương Chấn Văn chợt mất cân bằng, hai tay cậu vung vẩy, muốn túm lấy một cái gì đó, nhưng lại chỉ vớ được không khí. Cậu ngã xuống hồ, chỉ kịp kêu lên một tiếng hoảng hốt, cả người đã chìm xuống.
Xong rồi, lần này thì cậu xong rồi. Đây là biệt thự riêng của gia đình cậu, xung quanh không một bóng người, cậu chết chắc rồi!
Không cam lòng giãy dụa, đột nhiên chạm phải một thứ gì đó, cậu bất chấp túm chặt lấy thứ thô ráp kia không buông tay.
Sức lực vốn không còn lại nhiều nhanh chóng cạn kiệt, ý thức của cậu dần mơ hồ, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ, nếu có một người anh trai cũng tốt.
Một tràng ho dữ dội khiến không khí một lần nữa tràn đầy phổi, Vương Chấn Văn cảm thấy lồng ngực đau rát, toàn thân ướt sũng, lạnh buốt. Nhưng những cảm giác này lại khiến cậu vui sướng, dù bây giờ cậu đang khó chịu đến thế nào, nhưng ít nhất cậu còn sống.
“Này, cậu sao rồi? Có thể cử động không?” Tiếng một cậu bé vang lên bên tai cậu.
Vương Chấn Văn mở to mắt, hơi nước trước mắt dần tản ra đi, một cậu bé cả người ướt sũng đang quỳ gối bên cạnh cậu, hai tay đặt lên ngực cậu, lo lắng nhìn cậu.
Tràng ho khan cuối cùng cũng dứt, Vương Chấn Văn nâng tay hất bàn tay đang đặt trên ngực mình ra – thật ép cậu đến sắp không thở được nữa rồi. Cũng may, cậu có thể cử động được, chỉ có điều cả người cậu nặng trĩu.
Cậu bé kia vội thu tay, từ phía sau nâng cậu dậy: “Nhà của cậu ở đâu? Cậu đi được không? Điện thoại di động của tôi bị ngấm nước rồi, tôi không gọi điện được. Hay là cậu qua tạm nhà tôi?”
“Cảm ơn! Tôi không có sức bước.” Vương Chấn Văn tự giễu mà nghĩ dù không bị ngã xuống nước, cậu cũng luôn không có sức. Từ nhỏ thân thể cậu đã yếu ớt, lại lười vận động, thân hình cậu nhỏ hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều, sức cũng yếu hơn. Nếu như không phải nhà cậu có tiền, chắc hẳn cậu đã bị bắt nạt rồi.
“Để tôi cõng cậu.” Cậu bé đứng lên, nâng Vương Chấn Văn dậy, kéo lên lưng mình.
Cậu bé này thật là cao, ở trên lưng cậu ta, cậu cảm thấy mình đột nhiên cao hơn rất nhiều. Lưng người này rất rộng, tay cậu đặt phía trước cũng cảm nhận được lồng ngực rắn chắc.
Đầu óc của Vương Chấn Văn bắt đầu hỗn loạn, cậu vội nhắm mắt lại. Quần áo ướt sũng trên người bị một cơn gió bắc thổi qua, rất lạnh! Cả người run rẩy, bàn tay vòng qua cổ cậu bé kia siết chặt. Cậu bé đi rất chậm, nhưng rất vững vàng, sức lực của cậu ta thật lớn, xem chừng là thường xuyên vận động? Vương Chấn Văn miên man suy nghĩ, lúc mở mắt ra, phát hiện con đường mà cậu bé kia đang đi rất quen!
Cậu bé đi một chút rồi ngừng lại, điều chỉnh vị trí của cậu trên lưng mình, xem ra thể trọng của cậu cũng gây khó khăn cho cậu ta.
Đi hơn mười phút nữa, cuối cùng Vương Chấn Văn cũng nhận ra một chuyện, tuyến đường này chính là đi tới nhà cậu!
“Này, nhà anh ở đâu?”
“Nhà tôi sao? Cậu hỏi nhà trước kia hay nhà bây giờ?”
“Cái gì mà trước kia với bây giờ? Nhà không phải chỉ có một thôi sao?”
“Trước kia tôi sống với mẹ trong một căn hộ ở Thành Tây, nhưng từ hôm nay trở đi tôi sẽ chuyển tới nơi này.”
Nhịp tim Vương Chấn Văn đột nhiên nhanh hơn. Có khi nào, cậu bé này, người cứu cậu này sẽ ở nhà cậu? Nói đúng hơn, cậu ta chính là ‘người anh trai kia’ của cậu?
“Thả tôi xuống!” Vương Chấn Văn đột nhiên giãy dụa, muốn từ trên lưng cậu bé nhảy xuống.
Cậu đột nhiên giãy dụa như vậy khiến cậu bé hoảng sợ đến không kịp phản ứng, vội buông tay đang giữ chân cậu ra, thân thể loạng choạng một cái mới đứng vững lại được. Cậu bé quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt bối rối: “Có chuyện gì thế?”
Máu dồn lên não, ý thức của cậu rõ ràng hơn, chỉ là trong tai vẫn còn hơi ong ong.
Sững sờ nhìn cậu bé cao lớn trước mặt, mặc dù gầy nhưng phần cánh tay lộ ra bên ngoài tay áo rất rắn chắc, vầng trán rộng có điểm mấy cái mụn, đôi mắt dài hẹp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi không mỏng không dày, quần áo mặc trên người trông có vẻ rất cũ.
Cậu ta chính là con trai của người đàn bà kia, nhìn trông thật bần hàn!
“Anh tên là gì?”
“Tôi tên Trương Lực Cần. Cậu sao thế? Tôi cõng làm cậu khó chịu sao?”
“Chuyện đó không phải chuyện quan trọng. Tôi hỏi anh, ba anh tên gì?”
“Ba tôi? Cậu hỏi ba tôi làm gì?” Sắc mặt Trương Lực Cần có chút khó coi.
“Tôi không hỏi người ba trước kia của anh, tôi hỏi người ba hiện tại của anh tên là gì?”
“Tôi chưa hỏi mẹ, tôi chỉ biết chú ấy họ Vương.”
Xong rồi, chính xác rồi! Vừa rồi còn chửi thầm hai mẹ con người ta, bây giờ người ta đã tới tận cửa, đứa con trai còn cứu mạng mình, sau này mình biết tỏ thái độ với bọn họ thế nào được đây?
“Không cần, tôi tự đi được!” Vương Chấn Văn gắng gượng thân thể không chút sức lực đi về nhà. Trương Lực Cần theo phía sau, vẻ mặt khó hiểu.
Đi chưa được hai bước, Vương Chấn Văn đột nhiên quay phắt lại, nhìn chằm chằm Trương Lực Cần: “Anh nghe cho kỹ đây, không được nói ra chuyện tôi bị ngã xuống hồ, nếu không, tôi cho anh biết tay!”
Trương Lực Cần dừng lại theo, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy tức giận của cậu, càng thêm khó hiểu. Nhưng anh không hỏi lại, vừa nghĩ ngợi, vừa đi theo đằng sau Vương Chấn Văn.
Về đến nhà, quả nhiên ngồi trong phòng khách ngoài ba cậu còn có một người phụ nữ nữa.
“Chấn Văn, con làm gì mà cả người đều ướt thế này?” Ba thấy Vương Chấn Văn cả người ướt sũng, vội bước tới hỏi. Trên người Vương Chấn Văn không chỉ ướt sũng mà còn dính đầy bùn nữa.
“Lực Cần, sao con cũng như vậy? Hai con vừa gặp chuyện gì thế?” Người phụ nữ kia nhìn hai cậu bé toàn thân đều bẩn.
“Con lại ra hồ chơi phải không? Ba đã nói bao nhiêu lần rồi, con không được đi ra đó, sao con không chịu nghe lời? Con vừa bị rơi xuống hồ đúng không?” Vương Tuần Dương cao giọng trách mắng, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.
Vương Chấn Văn cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhất định là do nước hồ ngấm vào não rồi, nhìn dáng vẻ này của cậu ai mà chẳng biết cậu vừa rơi xuống nước. Cậu đành miễn cưỡng bịa đặt một chút, nhưng Trương Lực Cần phía sau đã nhanh miệng nói trước: “Chú, không phải đâu ạ. Là con ra hồ đó dạo chơi, suýt chút nữa đã rơi xuống, may mà em trai này đã kéo con lên, con mới không có chuyện gì.”
Vương Chấn Văn quay đầu lại Trương Lực Cần. Người này sao có thể bình tĩnh như vậy, nói dối mà mặt không hề đỏ lên. Trương Lực Cần nhìn lại cậu, cười cười, ánh mắt dịu dàng.
Vương Chấn Văn vội thu mắt, mặt đỏ tim đập. Người này bệnh rồi sao, tự dưng cười làm gì!
Vương Chấn Văn nhìn ba vỗ vỗ tên ngốc kia, cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thằng bé này, may mà hôm nay con ra hồ chơi, nếu không đã mất một người anh trai rồi. Lực Cần ngoan ngoãn, điềm đạm như vậy, tương lai nhất định không tồi. Lực học của Lực Cần cũng rất tốt, con ngoan ngoãn theo anh trai học hỏi, nghe chưa?”
“Chuyện này để sau hãy nói. Để hai con đi tắm trước đã, em đi nấu chút canh gừng, tránh để chúng cảm lạnh.”
“Chấn Văn, phòng anh trai ở đối diện phòng con, con dẫn anh lên đi.”
Hai người mỗi người một câu sắp xếp, Vương Chấn Văn không đợi ba nói xong đã xoay người đi lên lầu, Trương Lực Cần vẫn theo sát phía sau cậu.
Tắm rửa, thay quần áo xong, Vương Chấn Văn càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, thế nào mà cậu ra hồ chơi là sai, còn tên Trương Lực Cần ra hồ thì không bị mắng? Còn cả nụ cười kia nữa? Tại sao anh ta lại cười? Đang muốn trêu tức cậu sao?
Phải hỏi cho ra, nếu không hôm nay cậu không ngủ yên được.
Vương Chấn Văn đi sang cửa phòng đối diện, vừa giơ tay định gõ, cửa phòng đã mở ra.
“Em tìm anh à?” Trương Lực Cần đã thay quần áo, vừa nhìn liền biết là ba mua cho, tất cả đều là hàng hiệu. Anh ta mặc bộ đồ này so với người lúc nãy cứ như hai người vậy, cả người đều khiến người ta chói mắt. Vương Chấn Văn ngẩn người một lúc mới nhớ ra mục đích của mình.
“Vào phòng rồi nói.” Cậu dùng lực đẩy Trương Lực Cần vào phòng, trở tay đóng cửa rồi bấm khóa lại, cậu không muốn bị ba nhìn thấy.
“Không ngờ chúng ta là anh em!” Trương Lực Cần lui vào phòng, dựa người lên bàn, nhìn người em trai sáng sủa trước mặt, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Ít nói nhảm đi! Tôi hỏi anh, vừa rồi anh cười cái?”
“Cười cái gì là cười cái gì? Bây giờ á?” Nụ cười của Trương Lực Cần lúc này đã biến thành hoang mang, không hiểu mà nhìn Vương Chấn Văn.
“Còn giả bộ! Lúc anh nói dối đó, có phải anh cười nhạo tôi bị ba mắng không?”
“Sao anh lại cười nhạo em?”
“Tôi đang hỏi anh đó!” Vương Chấn Văn gây sự sấn tới trước người Trương Lực Cần, lập tức nhận ra chiều cao của mình thua thiệt hơn, cậu vội che giấu bằng cách xoay người ngồi xuống bàn.
“Anh không cười nhạo em. Lúc đó anh rất vui, vì người anh cứu lại chính là em trai mình.”
“Ai là em trai anh? Tôi không chấp nhận anh là anh trai tôi, chúng ta không cùng ba cùng mẹ!”
“Không có quan hệ máu mủ cũng làm anh em được. Anh vẫn luôn muốn có một em trai hoặc em gái, có thể cùng nói chuyện, cùng chơi đùa. Em không thấy chơi một mình rất nhàm chán sao?”
“Ai nói tôi thấy nhàm chán? Tôi còn có bạn bè.”
“Không giống.”
“Thế nào là không giống?”
“Bạn bè không phải lúc nào cũng có thể ở bên nhau, nhưng chúng ta lại có thể luôn ở bên nhau. Mẹ anh đã nói cho anh biết anh sẽ có em trai, anh đã mong ngóng suốt mấy ngày nay rồi. Dù em nói thế nào, thật ra trong lòng em cũng mong có anh em, đúng không?”
Vương Chấn Văn không nói lại nổi! Người này nghe không hiểu lời cậu sao? Dù không hiểu lời cậu, thì từ giọng điệu của cậu cũng phải nhận ra chứ? Vậy mà từ đầu đến cuối anh ta đều không tỏ thái độ gì cả! Tên anh trai ngốc này không nhận ra mình không được cậu hoan nghênh sao?
“Anh không biết em nghĩ thế nào, nhưng anh rất vui vì có em là em trai. A, chúng ta đi xuống thôi. Mẹ của anh đã nấu canh gừng, uống vào đuổi lạnh, sẽ không bị cảm, rất tốt.”
“Tôi không uống! Tôi chưa nói hết! Sau này ở trước mặt ba tôi, chúng ta có thể giả vờ, nhưng sau lưng tôi là tôi, anh là anh, anh đừng có gọi tôi là em trai!”
“Được, nghe lời em! Nhưng giờ ba em đang ở nhà, không phải chúng ta nên diễn vai anh em sao?” Nói xong, Trương Lực Cần đưa tay khoác vai Vương Chấn Văn.
Mà ngay khoảnh khắc đó, Vương Chấn Văn như bị điện giật, dòng điện từ nơi tiếp xúc chạy thẳng vào lòng, nhộn nhạo. Cậu hoảng sợ vội hất tay Trương Lực Cần ra, lại quên mất mình đang ngồi trên bàn, thân thể lảo đảo ngã xuống, ngay sau đó lại ngã vào lồng ngực của Trương Lực Cần.
“Nhóc con này, sao lúc nào cũng dễ ngã như vậy?”
“Ai cần anh lo! Đừng chạm vào tôi, làm ơn tránh xa tôi ra!” Gào xong, Vương Chấn Văn cảm thấy trên mặt, trên cổ mình đều nóng ran lên. Người này luôn khiến cậu cảm thấy khó thở, không nên ở lại đây nữa.
Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, phía ngoài ba đang gọi bọn cậu đi xuống. Vương Chấn Văn vội nhảy phắt xuống bàn, mở cửa chạy ra ngoài, đụng ngay vào ba.
“Con cũng ở đây sao? Hai anh em các con đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, nói chuyện phiếm thôi ạ.” Vương Chấn Văn lúng túng cười.
“Anh em các con nói chuyện bồi dưỡng tình cảm cũng tốt, về sau đến trường có thể giúp đỡ lẫn nhau, ba đỡ lo lắng.”
“Đến trường gì ạ? Anh ta đến trường con học sao?”
“Người đến đây rồi, trường học đương nhiên cũng cần chuyển. Sao thế? Con vui chứ?”
“Vui ạ!” Câu nói này là của Trương Lực Cần đã đi tới đứng phía sau Vương Chấn Văn từ lúc nào.
Vương Chấn Văn thầm mắng vô số lần, vui cái rắm, vậy là cậu lại phải chạm mặt tên anh trai ngốc kia nhiều hơn rồi.
“Vậy thì tốt. Xuống đi, mẹ con đã chuẩn bị sẵn canh gừng cho hai đứa rồi.”
Ba cười ha hả xoay người xuống lầu, mặc dù không muốn, Vương Chấn Văn vẫn cùng Trương Lực Cần một trước một sau đi xuống theo.
Uống xong bát canh gừng liền đến giờ cơm tối. Trên bàn đầy đồ ăn mà Vương Chấn Văn thích, tỏa hương thơm lừng. Bị đói đến bụng đã kêu vang, Vương Chấn Văn ăn ngấu ăn nghiến.
Ăn no một nửa, Vương Tuần Dương mở miệng: “Thế nào? Mùi vị thức ăn không tệ chứ?”
Vương Chấn Văn gật đầu: “Chúng ta đổi đầu bếp sao ạ? Đầu bếp này nấu cơm ngon hơn.”
“Đầu bếp nào? Đây đều do dì Trần của con nấu đó. Hai người chúng ta có lộc ăn rồi.”
Đôi đũa đang gắp thịt của Vương Chấn Văn chợt khựng lại giữa chừng. Mẹ nó, com này là do người đàn bà kia nấu, cậu nên ăn hay không đây?
“Dì còn sợ không hợp khẩu vị của con, giờ thì dì yên tâm rồi.” Trần Cẩn nhìn Vương Chấn Văn ăn như hổ đói, cười rất vui vẻ.
Hai mẹ con nhà này đúng là có bệnh rồi! Bệnh cười! Động một chút là cười! Còn cười khiến lòng người nhộn nhạo nữa chứ.
Vương Chấn Văn liếc Trương Lực Cần, tên ngốc đó quả nhiên cũng đang cười. Cười cái rắm! Có gì hay mà cười. À, đúng rồi, từ nay về sau bọn có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống của người có tiền, vui vẻ là đương nhiên. Sao mình lại không nghĩ ra sớm chứ?
Dù nghĩ ra được lý do hai người kia cười nhiều như vậy, nhưng Vương Chấn Văn lại đột nhiên cảm giác không vui.
Phượng Hoàng, Gà Tây Chương 1
XX đại học, nam kí túc xá, phòng ngủ 309. Ai-
Vào cửa, đóng cửa, thoáng cái nhào lên giường, lại trở mình – Khang Đức tứ chi giương rộng nằm trên giường, mục quang ngốc trệ nhìn trần nhà tuyết trắng đến ngây người.
Quả nhiên một người ở trong phòng ngủ là rất tịch mịch.
Không lâu trước khi Lâm Tử rời khỏi còn cùng hắn hai cái “lão công” ở chung một chỗ, cũng không biết khi nào thì mới có bạn cùng phòng mới chuyển đến.
Lúc ở cùng Lâm Tử, hai người cãi nhau suốt, thời gian đảo mắt đã trôi qua rồi. Nhưng là bây giờ……
Ai, thật sự là quạnh quẽ làm cho người ta cảm thấy không quen ……
Bang!
Đột nhiên, cửa bị người thô lỗ một cước đá văng, khiến người ta có cảm giác như xã hội đen tới tìm cừu nhân.
Khang Đức sợ tới mức thoáng cái ngồi bật dậy, biểu lộ ngu ngơ nhìn “khách không mời mà đến” này. Thứ đập vào mắt đầu tiên chính là mái tóc đỏ hỏa hồng như thiêu đốt của đối phương, tiếp theo thoáng
nhìn xuống là đôi mắt phượng hoặc nhân, con ngươi đen nhánh bình tĩnh khóa tại trên người mình, mang theo biểu tình phức tạp phảng phất xen lẫn phẫn nộ cùng cảm xúc nào đó không biết tên.
Cái kia……. Ta có làm chuyện gì khiến hắn tức giận sao? Không đúng! Quan trọng nhất là chúng ta trước kia có nhận thức sao?
Bị ánh mắt sáng như đuốc của người nọ nhìn nửa ngày, đáy lòng sinh ra một cổ cảm giác chột dạ khó hiểu, Khang Đức không khỏi hoài nghi chính mình.
Vì vậy hắn lập tức ở trong đầu tìm a tìm, nhưng không tìm được bất luận kí ức gì về người này. Cuối cùng Khang Đức đành phải cẩn cẩn dực dực hỏi: “Thực xin lỗi, xin hỏi ngươi là…….”
“Phượng Thiên Lăng! Bạn cùng phòng mới của ngươi!” Đối phương rống lớn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, làm cho Khang Đức không thể không hoài nghi là do dùng sức rống quá lớn.
“……… Ngươi hảo.” Thấy thế, Khang Đức lộ ra khuôn mặt tươi cười tựa ánh dương quang dị thường thân thiết, ý đồ hóa giải địch ý của đối phương.
“Hừ!” Bất quá thoạt nhìn đối phương không chút nào cảm kích, quay đầu hướng bên cạnh, đôi phượng mâu xinh đẹp lại hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Mặc dù đối phương cả người đều tản mát nồng đậm địch ý, tựa như một tiểu nhím con cô độc thích đâm người, nhưng Khang Đức vẫn bị hấp dẫn bởi ánh mắt vững vàng lại ẩn chứa tức giận cùng nhè nhẹ quật cường và ủy khuất kia.
Đợi đã!
Bất giác lý trí và ý thức rời rạc của Khang Đức được kéo trở lại. Ta tự hỏi mình chưa từng trêu chọc ngươi a?
Không hiểu sao nhìn người trước mặt như ăn một tấn hỏa dược, Khang Đức không khỏi tự đáy lòng cảm thán. Quả nhiên, mỹ nhân tính tình phần lớn không tốt lắm a.
Trên gương mặt của tiểu tử kia, tính cách này thật đúng là phi thường phi thường phi thường không đáng yêu!
xxxxx
Thật không thể tin được!
Mấy ngày sau, Khang Đức mặt lộ hai cái biểu tình tần suất nhiều nhất là cười khổ, còn có bất đắc dĩ. Từ khi tiểu gia hỏa cùng hắn ở chung một chỗ, thời gian quả thật sẽ không tịch mịch, thậm chí có thể
nói phi thường nào nhiệt.
Khang Đức thật sự không rõ lắm trong thân thể mảnh khảnh của Phượng Thiên Lăng đến tột cùng là chứa bao nhiêu hoả dược, vì sao hắn mỗi ngày đều rống gầm rú gọi?
Hắn không phải chán ghét mình sao? Thật không rõ…….. “Khang Đức đồng học-“
đồng học: bạn học
“A, là tiểu Đào, có chuyện gì sao?”
“Cái kia……. Ngươi có thể giúp ta mang sách không? Lão sư bảo ta vào phòng giáo vụ lấy sách, một người mang thì không nhiều được-” tiểu cô nương mặt mang ngượng ngùng.
“Không có vấn đề.” Khang Đức cười cởi mở, một lời đáp ứng.
“Không được đi!” Bên cạnh vang lên một câu, khiến Khang Đức theo bản năng đem mặt quay về sau. Chỉ thấy cặp mắt phượng nhẹ nhàng nhướn lên, tiểu tâm can của thanh niên tóc vàng đột nhiên nhảy
dựng lên.
Khang Đức không tự giác sờ lên ngực.
Ta sẽ không phải là bị myocardial infarction (cơ tim tắc nghẽn) chứ?
“…….. Khang Đức đồng học…..” gặp Khang Đức tựa hồ đem nàng hoàn toàn quên lãng, tiểu cô nương nước mắt lòa xòa như bị thiên đại ủy khuất.
“Phượng đồng học, ngươi……” Khang Đức ý thức được mình không lễ độ, xấu hổ cùng tiểu cô nương cười một cái, sau đó quay đầu lại nói.
“Là Thiên Lăng.” Phượng Thiên Lăng giọng nói tràn ngập tức giận. Hiển nhiên hắn đối cách xưng hô của Khang Đức rất bất mãn.
Kì quái, Khang Đức nghĩ thầm. Rõ ràng là ngươi khi dễ người ta, như thế nào lại mang biểu tình vô cùng ủy khuất?
“Thiên, Thiên Lăng, Tiểu Đào nàng là……..” uy uy uy, ta xong rồi sao cái gì cũng sợ hắn a?
“Có nhiều người như vậy chờ giúp nàng, lại chẳng cần đến ngươi.” Phượng đồng học lẽ thẳng khí hùng
nói.
Theo phương hướng ngón tay Phượng Thiên Lăng, Khang Đức lúc này mới chứng kiến sau lưng tiểu cô nương là một chuỗi mứt quả, mỗi người trong mắt đều tràn ngập chờ mong.
“Ách……”
“Hừ!” Tiểu cô nương quét qua nước mắt, dậm chân một cái hung tợn trừng mắt kẻ phá đám Phượng Thiên Lăng, lập tức xoay người rời đi, không mang theo một áng mây nào.
Trong lễ rửa tội ánh mắt của các học sinh khiến Khang Đức xấu hổ chôn đầu thật thấp, bắt đầu lật sách kinh thánh.
Phượng Thiên Lăng ở một bên như đấu sĩ vừa thắng trận, đương nhiên vẫn ngồi canh giữ hắn, ngăn chặn tiểu Đào lại xuất hiện.
Là ngươi trêu chọc ta trước! Hiện tại ngươi chính là người của ta! Ai cũng không được đoạt! Ai cũng không cho!
xxxxx
Lúc tiểu Thiên Lăng rốt cuộc minh bạch cái từ “turkey” nghe được nhiều nhất này nghĩa gì, là khi hắn trở lại huyễn giới ba ngày sau.
Trở lại huyễn giới hắn mới biết được, mình là đến một quốc gia tên nước Mỹ. Cái kia tiểu nam hài tên đầy đủ là Algeri – John – Kant- A Nhĩ kiệt – John – Khang Đức.
[Gà Thổ Nhĩ Kì hay gà tây (turkey). Galliformes – gà tây phòng – cũng là một loại gà tây. Bởi vì động dục sẽ khuếch trương cánh giương rộng thành hình phiến (quạt), bướu thịt cùng múi thịt từ màu đỏ biến thành lam bạch sắc, cho nên lại gọi bảy mặt điểu (hoặc bảy mặt gà). Nguồn gốc tại miền đông Bắc Mĩ cùng Trung Mỹ, bản tính hoang dã, được thuần dưỡng dùng như thịt gia cầm. Hiện được các quốc gia đưa vào chăn nuôi.
Gà tây là đặc sản Mỹ, trước khi người Châu Âu di dân sang Châu Mỹ, đã bị người Indian thuần hóa.
Tên tiếng Anh của gà tây là “Thổ Nhĩ Kì (turkey)”. Bởi vì người Châu Âu cảm thấy bộ dáng của nó như trang phục người Thổ Nhĩ Kỳ: đầu đen thân hồng. Người Âu Châu rất thích ăn ngỗng nướng. Khi di dân đến Châu Mỹ, vì không có ngỗng tốt đủ yêu cầu, nên ăn gà tây, lại phát hiện gà tây ăn ngon hơn ngỗng. Hơn nữa Bắc Mĩ có rất nhiều gà tây. Vì vậy gà nướng thành món chính của người Mỹ, trong ngày lễ quan trọng ắt không thể thiếu.]
Kết quả là Phượng Thiên Lăng triệt để phẫn nộ.
Rõ ràng đem địa vị thần thánh cao quý như ta xem như gà tây!! Thật sự là tức chết ta mà!!
Đương nhiên ngoại trừ tức giận, hắn cũng không quên đôi tay dịu dàng vuốt ve mình cùng lòng ngực nho nhỏ ấm áp của tiểu nam hài.
Từ nay về sau, hắn ngoan ngoãn ở lại huyễn giới, cố gắng tu luyện pháp lực, học tập các loại tri thức, đặc biệt là tiếng Anh.
Chờ xem, ta sẽ lập tức tới tìm ngươi! A Nhĩ Kiệt – John – Khang Đức!
Thập Ác Lâm Thành Chương 1: Cùng Ở Mỹ Nữ
Giảng thuật sự kiện có hai loại phương thức, một loại là đi theo thức, cũng là đem bên người sự tình thành thành thực thực địa kể cấp mọi người, bao gồm một lúc nào đó mỗ khắc một ít ý nghĩ cùng cảm thụ; Mà đổi thành một loại, là hồi tưởng thức, đem đoạn này thời gian kinh lịch tổng kết ra đến nói cho mọi người.
Đi theo thường thường càng trực quan, cảm giác tính càng mạnh một chút. Mà hồi tưởng thường thường càng thêm toàn diện, lấy tiền căn hậu quả nhìn lại hội càng thêm rõ ràng.
Nhưng hồi tưởng cũng đã có một cái chỗ khó, này cũng là ngay từ đầu tự thuật lúc, luôn cảm thấy thiên ti vạn lũ, không biết theo cái gì địa phương nói lên.
Mà, muốn giảng sự tình đều cùng Đường Đại Tây Dạ Quốc khác thường tiêu vong, địa ngục khách đến thăm thân phận, cùng về sau Ngôn Thẩm tra án cùng một nhịp thở.
Ta muốn thật lâu, quyết định vẫn là dùng liệt kê thức cách nói, kiểm tra khóa tin tức trước tiên ở mở đầu từng cái nói cho mọi người đi. Bởi vì có chút tin tức ta đã từng cảm thấy không dùng được, nhưng chúng nó lại trực tiếp ảnh hưởng về sau thành thị tình thế nguy hiểm.
Đầu tiên, ta muốn nói nói trên Internet lưu truyền “Ngôn Thẩm tra án hệ liệt”.
Khả năng một ít đồng học xem qua “Ngôn Thẩm tra án hệ liệt” suy luận Tiểu thuyết, không qua nổi ta ở chỗ này muốn nói là, đây chẳng qua là ta một vị nào đó không đáng tin anh họ ý dâm bịa đặt cố sự a.
Nhưng mọi người không biết là, cái này tra án hệ liệt thực là có nguyên hình, mà ta, cũng là nam nhân nhân vật chính nguyên hình.
Lần… Hay là trước làm đứng đắn tự mình giới thiệu đi.
Ta họ Ngôn, tên Thung, mạo xưng Thung Thung, là không thể giả được “Ngôn Thẩm tra án” hệ liệt nhân vật chính nguyên hình.
Nhưng lúc đó lấy cái này cái này tên, căn bản là theo mạo xưng Thung không có quan hệ gì.
Ta sinh ra ở Kỳ Lĩnh tỉnh, là cái địa địa đạo đạo Kỳ Lĩnh nhân. Ta nhà tại tỉnh nam một cái tiểu thôn trang bên trong, trong thôn đại khái tám mươi phần trăm người đều họ Ngôn.
Trong thôn còn có cái tập tục, này cũng là dựa theo “Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ” ngũ hành đến hàng tiểu bối. Đến ta đây là đệ nhất, chính hảo xếp tới “Mộc” chữ cái khác chữ.
Đại khái Ngôn Thị nhất tộc sinh dục năng lực siêu quần, đến mẹ ta mang thai thời điểm, Tân Hoa Từ Điển bên trong còn lại mộc tự bên cạnh chữ đều nhanh không đủ dùng.
Cho nên ta vừa oa oa rơi xuống đất, phụ thân liền vội vã chạy tới tộc trưởng nơi đó dẫn tên, rút cuộc tại cửa chính hảo gặp được đồng tộc nhị bá.
“Nhị ca, ngươi tới làm gì?” Phụ thân kỳ lạ không hiểu hỏi.
“Ngươi nhị tẩu tử sinh non!” Nhị bá chụp bắp đùi nói, “Sinh cái tiểu tử! Không phải sao, ta tranh thủ thời gian đến đặt tên.”
“Mộc tự bên cạnh còn có hai chữ – một cái ‘Quáng’, một cái ‘Thung’.” Tộc trưởng nhìn xem hai cái tân tấn cha, đỡ kính lão nói.
“Cái nào ‘Quáng’, cái nào ‘Thung’ ?” Nhị bá vội hỏi.
” ‘Quáng’ là ‘Cây báng’ ‘Quáng’, là cây, cái này ‘Thung’ nha, là ‘Mộc đầu Thung Tử’ ‘Thung’.”
“Nhà ta muốn ‘Quáng’! Mình hài tử cũng không thể làm đần độn mộc đầu Thung Tử!” Nhị bá lòng như lửa đốt địa hô.
Phụ thân cũng không muốn để cho ta làm mộc đầu Thung Tử, nhưng hắn sinh ra không yêu cùng người tranh luận, đành phải dẫn cái “Thung” chữ trở về. Hắn ủ rũ cúi đầu chạy về nhà, vừa mới tiến gia môn, chỉ nghe thấy ta cùng mẫu thân đều tại gào khóc.
“Làm sao?” Phụ thân lục thần vô chủ hỏi.
“Ta vừa ôm hài tử cho bú, không biết từ chỗ nào bay vào được một khối pha lê mảnh vụn, vèo liền chọc tiến hài tử trong đầu qua!”
Phụ thân giật mình, hắn tranh thủ thời gian cúi người xuống, cẩn thận lay ta đầu xem nửa ngày.
“Không có việc gì a, liền cái vết thương đều không có – ngươi hoa mắt a?”
Mẫu thân nghe xong cũng ngừng tiếng khóc, đem ta đầu trái vặn rẽ phải kiểm tra.
“Có lẽ là mắt mờ, nhưng rõ ràng có khối sáng long lanh pha lê mảnh vụn…”
“Tính toán, ngươi xem, hài tử đều ngủ.” Phụ thân chụp ta, sau đó theo trong túi móc ra một tấm giấy đỏ, trên giấy đỏ viết lách “Ngôn Thung” hai chữ.
“Đây là phân công cấp hài tử tên – mộc đầu Thung tử Thung.”
“Thung Tử tốt, Thung Tử tốt, Thung Tử không sợ pha lê mảnh vụn chọc.” Mẫu thân nín khóc mỉm cười,
Không ngừng khò khè ta đầu nói.
Cứ như vậy, ta từ nhỏ đã có cái “Mộc đầu Thung Tử” tên hiệu.
Về sau thực mẫu thân hay là có nghi tâm bệnh, bảy tuổi năm đó nàng vẫn là không yên lòng, vụng trộm mang ta đi bệnh viện chụp CT.
“Thầy thuốc, hắn trong đầu có không có đồ vật? Tỉ như pha lê mảnh vụn cái gì.”
“Cái gì đồ vật?! Chớ nói lung tung, hài tử rất tốt!” Thầy thuốc xem phim nói.
Mẫu thân rốt cục yên lòng.
Phụ mẫu đôi người đều là phổ phổ thông thông dân chúng, bọn họ một bên nghề nông, một bên kinh doanh một gian xưởng nhỏ. Nhà xưởng bên trong chỉ sản xuất một dạng đồ vật, này cũng là cây thông hút bồn cầu bên trên dùng rút ra tử cán.
Phổ phổ thông thông gia đình, dưỡng dục phổ phổ thông thông ta. Từ nhỏ đến lớn, ta tựa hồ liền không có theo “Phổ thông” đây là hai chữ thoát ly qua quan hệ.
Học tập phổ thông, công tác phổ thông, vận khí cũng phổ phổ thông thông, nếu như sở hữu đồ vật có thể sử dụng một thanh thước đo để cân nhắc, ta tựa hồ vĩnh viễn đứng tại lớn nhất trung gian cái kia khắc độ tiến lên
Kỳ Lĩnh là tốt địa phương, nó núi biển giao nhau, sông xinh đẹp đất đai màu mỡ. Bởi vì có ngày nhưng địa lý bình chướng, lịch sử bên trên mấy lần vương triều thay đổi, nạn lửa binh nổi lên bốn phía, cũng không từng phá hủy khối này thổ địa bên trên kế tục truyền thống.
Cho nên, Kỳ Lĩnh nhân từ xưa ấm chỗ ngại dời. Ta trong xương cũng bắt chước Kỳ Lĩnh nhân gien, vô luận là đến trường hay là công tác, đều không hề rời đi qua Kỳ Lĩnh nửa bước.
Tựu điểm này, ta đều theo tám mươi phần trăm người địa phương một dạng phổ thông.
Ta tại Kỳ Lĩnh tỉnh Ngụy Dương thành phố bên trên đại học, sau đó lưu tại bản địa một nhà văn hóa công ty công tác – trước đó cũng đã nói, ta là trong công ty nổi danh “Người thành thật”, mỗi ngày làm cũng là “Vá nồi” cùng “Cõng nồi” công tác.
Có đôi khi ta tâm bên trong cũng rất phiền muộn, nhưng không có biện pháp, ta chỉ có thể vì công tác ủy khúc cầu toàn, bởi vì chính mình còn muốn kiếm tiền.
Về phần ta tích lũy tiền mục đích, thực cực kỳ nguyên sinh hình dáng, này cũng là – còn phòng vay, cưới nàng dâu.
Ta biết, làm sau khi nói đến đây, mọi người có thể sẽ có một ít nghi vấn.
Này cũng là giống như ta vậy phổ thông, bình thường, không có chí hướng gia hỏa, hình như tám gậy tre cũng theo “Thám tử” hai chữ kéo không bên trên quan hệ đi.
Cho nên, ta thế nào lại là “Ngôn Thẩm” tra án nam chính nguyên hình? “Ngôn Thẩm” tra án chân tướng đến tột cùng là cái gì? Tra án đi qua phải chăng so với Tiểu thuyết trong kia chút ít cố sự càng giả tưởng, càng kinh sợ hơn đâu?
Ta muốn nói là, thế sự không có tuyệt đối, vật cực tất phản hướng.
Nếu như một người đơn độc phổ thông đến không có thuốc chữa, hắn khó tránh khỏi hội phát ra từ nội tâm sản sinh một loại nào đó mãnh liệt nguyện vọng, này cũng là khát vọng được cuốn vào một chút giả dối quỷ quyệt sự kiện bên trong qua.
Mà nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng.
Cho nên, tại lớn thời gian bình bình đạm đạm về sau, ta chẳng những gặp được thần bí địa ngục khách đến thăm, cầm tới một bản kỳ quái sách nhỏ, hơn nữa còn đột nhiên bị cuốn tiến liên tiếp vô hạn sự kiện bên trong qua!
Tỉ như, một cái quen thuộc mà xa lạ thần bí mỹ nữ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, mà ta không thể không cùng hắn cùng ở chung một mái nhà mặt.
…
Mới vừa nói qua, ta bớt ăn bớt mặc, là vì tích lũy tiền cưới lão bà.
Chính trực nam nhân có đôi khi cũng thật sớm thật đáng buồn, bởi vì chính trực nam nhân đại khái chỉ có ngần ấy nhi tiền đồ.
Thế nhưng là, cùng ta cùng ở mỹ nữ không phải là ta lão bà, cũng không phải ta bạn gái, nàng chỉ là cái cổ quái mâu thuẫn kỳ dị khách đến thăm.
Nàng cách mỗi một ngày sẽ xuất hiện ở trước mặt ta. Nàng có cuộn lại tóc quăn, thiên nhiên lông mi dài, vụt sáng một chút có thể mê chết người con mắt, mà cực kỳ đẹp mắt, chính là nàng như Aphrodite một dạng tràn ngập cổ điển xinh đẹp tinh xảo cái mũi.
Về phần nàng tính cách, phải dùng phổ thế tiêu chuẩn đến hình dung, này cũng là cái sinh hoạt cởi ăn hàng, thuần túy tửu quỷ, trần trụi màu sắc tình cuồng, có đôi khi hay là cái bừa bãi đại biến thái.
Nhưng vô pháp phủ nhận là, nàng vừa là cái đáng yêu nữ hài, khêu gợi mỹ nữ. Nàng có khi giống trên trời công chúa một dạng đoan chính uy nghiêm, có khi lại giống nhân gian hủ nữ một dạng thô tục dậy thì. Những này tự tướng mâu thuẫn nhãn hiệu, đều là nàng chân thực khắc hoạ.
Nàng là cái mâu thuẫn gia hỏa, đương nhiên là có thời điểm cũng đem ta khiến cho sống không bằng chết.
Tỉ như, nàng luôn luôn ưa thích nhầy ta, nhưng ta không dám nhìn thẳng nàng.
Khi đó trong nhà, nàng cũng mặc một bộ mỏng như cánh ve áo ngủ, không hề cố kỵ địa tại phòng khách lúc ẩn lúc hiện. Bởi vì dáng người đặc biệt xuất chúng. Ta thực sự không có dũng khí ngẩng đầu, cho nên chỉ có thể cúi đầu chằm chằm điện thoại di động, chằm chằm máy tính, chằm chằm tạp chí, chằm chằm chén nước, chằm chằm bát cơm… Có đôi khi chằm chằm một kiện đồ vật thời gian quá lâu, đều có thể đem chính mình chằm chằm thành mắt gà chọi.
“Hey, Hey!” Nàng có đôi khi hội cố ý trêu chọc ta.
Ta tận lực không theo tiếng, cũng không dễ dàng ngẩng đầu. Nàng có đôi khi hội ngồi xổm ở trước mặt, cũng dùng phương thức giống nhau chằm chằm ta, tóc của nàng rất tự nhiên đến cuộn lại, xinh đẹp lại đáng yêu, hiển nhiên cũng là một cái Thủy Thủ Mặt Trăng – Sailor Moon bên trong Usagi Tsukino, hay là gợi cảm bản.
“Ngươi lão cúi đầu làm gì?”
“Nói nhảm – ngươi có thể hảo hảo mặc y phục sao?”
“Ngươi có thể xem thật kỹ ta không?”
“Không thể.”
“Vì cái gì?”
“Van cầu ngươi, ta bệnh liệt dương, được thôi?” Ta vò đầu phát, phát điên đến chết địa nói.
“Không được.” Nàng chém đinh chặt sắt địa đáp lại.
“Vậy ngươi nói vì cái gì ta không dám nhìn?! Ngươi tâm lý còn không có một chút cái thứ hai tiếng Anh chữ cái số sao? Ta nào dám nhìn ngươi a? Hôm nay nếu dám đụng đến ngươi một chút, ngày mai ta còn không phải bị hóa học thiến sao?! Ta thiên kim đại tiểu thư, hai người các ngươi một ngày nóng như lửa, một ngày lạnh như băng, nhất định phải hành hạ chết ta không được sao?!”
“Ha ha ha!” Nàng vui vẻ cười, “Chơi thật vui, chơi thật vui!”
Nàng nằm tại trên ghế sa lon, cười đến nhánh hoa run rẩy – ta không cẩn thận xem liếc một chút, là thật loạn chiến, loạn chiến, rung động…
Ta kêu thảm một tiếng, ôm đầu xông về trong phòng.
Trước thanh minh một chút. Thứ nhất, ta sinh lý cơ năng coi như kiện toàn; Thứ hai, ta làm qua hướng giới tính trắc thí, tự nhận là còn tính là cái không tính đặc biệt chính trực chính trực nam nhân. Mỗi khi nhìn thấy cùng ở mỹ nữ nóng bỏng dáng người, gặp được nàng trêu chọc nhãn thần, riêng là nghe được nàng không biết từ nơi nào học được tiếng hừ hừ lúc, ta chính mình cũng cầm giữ không được.
Nhưng ta không dám đụng vào nàng, không phải nàng không cho ta đụng, là khác một cái nữ sinh không cho ta đụng.
Quan trọng chính là, nàng hoàn toàn ở tại cái kia nữ sinh trong thân thể, các nàng đôi người đều phân biệt có chính mình độc lập linh hồn. Cho nên, coi như nàng dây dưa ta, nhưng một khi ta có cái gì làm loạn hành vi, ngày thứ hai tất nhiên sẽ bị một cái khác giống như hồ ly thông minh nữ sinh phát hiện.
Mà cái kia như hồ ly thông minh nữ sinh, cũng là ta yêu nhất người, nàng gọi Thẩm Dụ, chính là “Ngôn Thẩm tra án” hệ liệt nữ chính.
Ta khăng khăng một mực truy nàng chỉnh một chút sáu năm, nàng cũng là ta muốn cưới về nhà nữ nhân.
Yêu đương đây là đồ vật, thực có đôi khi càng khủng bố, càng tàn khốc. Bởi vì chỉ cần đối phương thuyết một cái “No” chữ, trước ngươi nỗ lực sở hữu nỗ lực cùng thành bản cũng sẽ ở trong khoảnh khắc hôi phi yên diệt, mảnh giáp vô tồn.
Ta chính là như vậy mỗi ngày đều kinh sợ, ước lượng nhẹ sợ trọng địa qua, thậm chí sợ vô ý nói sai một câu, làm sai một cái động tác, sau cùng chọc giận Thẩm Dụ, để chính mình sáu năm tâm huyết tan thành mây khói.
Huống chi, ta cố nhiên ôn hòa chiều theo, nhưng ở một số phương diện lại trục đến muốn mạng – chạm đến nguyên tắc chỗ tốt, ta tình nguyện không lấy.
Cho nên mỗi lần bị cùng ở mỹ nữ quấn quanh thông đồng về sau, ta chỉ có thể nhanh chóng đem chính mình nhốt tại trong phòng, lớn tiếng đọc diễn cảm nửa ngày Conde thuần túy lý tính phê phán hoặc là liên tục lật hai mươi trang “Giới Sắc Ba” thuận theo mới có khả năng đè xuống trong lòng ham muốn.
Đây chính là ta cùng hai cái nữ nhân ở chung kinh lịch.
Ta tin tưởng vững chắc cùng Thẩm Dụ quen biết, sớm tại từ nơi sâu xa gieo xuống nhân quả. Bởi vì tại rất lúc nhỏ, hai ta ngay tại khác biệt thời gian cùng khác biệt địa điểm, chính mắt trông thấy đến một chiếc đồng dạng thần bí hắc thuyền.
Bất quá, cả kiện sự tình chân tướng rất dài rất dài, ta nhất định phải theo thời niên thiếu một kiện kỳ ngộ nói về.
Không sai, ta nói tới hắc thuyền, cũng là địa ngục khách đến thăm đề cập “Hắc thuyền”.
Này hay là ta tiểu học lớp năm nghỉ hè sự tình.
Giao diện cho điện thoại
Bạn đang xem bài viết Văn Võ Song Toàn – Chương 1 trên website Ruybangxanh.org. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!